“Đúng rồi đó, con tưởng Khương Điềm không lấy con thì không ai thèm lấy cô ta à? Người ngoài nhìn vào đều thấy rõ ràng, cô ta với cậu trai kia chắc chắn chẳng thể lâu dài, có khi là cô ta chủ động ra tay trước để chốt kèo đấy!”
Bà Đoàn tức đến mức như thể muốn vỡ mạch máu, giọng nói cũng mang theo mấy phần tức giận pha lẫn thất vọng, giống như đang hận con trai mình sắt thép không luyện được thành gang.
Đổi góc nhìn lại mà nghĩ, nếu hôm đó tại lễ đính hôn, người bị "leo cây" là bà, thì bà cũng tuyệt đối không thể nào đồng ý gả cho ba của Đoàn Mộ Thanh. Ai mà chịu nổi cái kiểu sỉ nhục như vậy chứ?
Nhưng thấy con trai ủ rũ, mất hết tinh thần, làm cha mẹ, dù giận cũng chẳng làm được gì hơn ngoài lo lắng.
“Nếu Khương Điềm thật sự đã có nơi có chốn mới, thì con cũng nên buông đi. Sau này rồi cũng sẽ gặp người khác hợp với con hơn thôi.”
Bà nhẹ giọng khuyên nhủ, giọng nói tuy dịu dàng nhưng đáy mắt lại lo lắng chất chồng.
Dù gì thì cũng chỉ có một đứa con trai, lỡ như nó nghĩ quẩn, bà với ông nhà biết phải làm sao?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT