Biểu cảm của Chu Duẫn Thành thoáng chốc thay đổi.
“Anh có thể nói thật với em mà.” – Khương Điềm lại nói, giọng nhẹ nhưng rõ ràng.
Hai người là bạn bè nhiều năm, Chu Duẫn Thành không định giấu cô, chỉ mơ hồ lắc đầu: “Anh không biết nữa…”
Khương Điềm khẽ nhếch môi, cong lên một nụ cười như có như không: “Anh không phủ nhận, mà lại nói không biết. Vậy tức là… ít nhiều gì anh cũng có cảm tình với cô ấy.”
Chu Duẫn Thành lần này không phản bác.
Bởi nếu thật sự không có cảm tình, anh đã sớm đẩy Đào Tân Nhu ra từ lúc đầu, đâu để mọi chuyện rối rắm tới nước này?
“Được rồi, em hiểu rồi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT