Kệ cậu ta đi mà tìm đường chết.

Đó là phản ứng đầu tiên trong đầu Kỷ Phi Hàn khi vừa nghe chuyện.

Hiện tại anh đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt, mỗi ngày chỉ mong được ở bên chị người yêu một chút, dính nhau một chút, thế mà vẫn phải dè chừng cái bóng đèn phiền phức kia.

Nhưng đối diện với Khương Điềm, anh đành phải giữ lại chút hình tượng, gật đầu tỏ ra bình tĩnh: “Không thấy đâu, cậu ta còn chưa kịp ra mặt, thì thấy được gì chứ.”

Nhìn thấy Khương Điềm nhẹ nhàng thở ra một hơi, trong lòng Kỷ Phi Hàn lại chộn rộn thương xót.
Chị cẩn thận quá mức khiến tim anh nhói lên từng nhịp.

“Thôi không nhắc tới cậu ta nữa. Mau, để anh xem vết thương của em.”

Cả đêm qua anh trằn trọc không sao ngủ nổi. Chỉ cần nghĩ đến việc chị buồn, lòng anh liền rối như tơ vò.

Khương Điềm đang mặc chiếc váy ngủ anh mới mua gần đây, vạt áo mỏng để lộ nửa bắp chân trắng ngần.
Váy liền áo như vậy, làm sao xem được lưng?

Mặt cô đỏ bừng: “Anh quay đi trước đi.”

Kỷ Phi Hàn đờ người mất vài giây, mới ngơ ngác gật đầu: “À… ừ…”

Anh suýt quên mất bạn gái mình là người vừa nhát gan lại vừa hay ngượng.

Nhưng ngay khi vừa xoay người đi, âm thanh loạt xoạt phía sau vang lên, lòng anh lập tức như có lửa đốt.

Càng thấy chị bối rối, anh càng muốn trêu ghẹo chị. Cũng chẳng hiểu bản thân mình làm sao nữa.

“Rồi.” – Giọng cô vang lên.

Thuốc mà Kỷ Phi Hàn đưa hiệu quả rất nhanh, mấy vết bầm đã mờ dần, gần như không còn thấy rõ.

Anh thở phào một hơi nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó tâm trí lại bắt đầu chạy loạn.

Trắng thế kia… xương bướm sao lại đẹp đến vậy chứ…

Kỷ Phi Hàn bất giác nuốt khan một ngụm nước bọt, vô cùng mất tự nhiên.

“Em… xong chưa vậy?”

Anh như bị điều khiển, bước lên hai bước, đầu ngón tay nhẹ chạm vào da chị.

“Chỗ này… còn đau không?”

“Anh làm gì vậy Kỷ Phi Hàn, bỏ tay ra!” – Khương Điềm giật mình, giọng đầy xấu hổ.

Kỷ Phi Hàn nhìn thấy tai chị đỏ ửng, ngọn lửa trong lòng anh lại bùng lên dữ dội hơn.

“Em ơi, anh khó chịu quá… Em giúp anh một chút thôi mà, được không…”

“Không được, quay mặt lại!” – Giọng chị đầy kiên quyết.

Nhưng đôi tai đỏ bừng kia đã tố cáo hết tất cả.

“Thôi mà, em thương anh một chút đi…” – Anh ôm lấy chị, giọng đáng thương vô cùng.

Sao lại mềm như vậy chứ…

Vừa ôm lấy là Kỷ Phi Hàn không muốn buông ra nữa.

Anh cuống đến mức muốn kéo Khương Điềm quay lại đối diện với mình. Lúc đó, áo chị vẫn chưa kịp chỉnh lại, mà buổi sáng lại là cái thời điểm… rất vi diệu…

Vì thế, chẳng hiểu sao, anh nhìn chị hai giây, rồi cúi đầu hôn nhẹ một cái vào… chỗ ấy.

“Bốp!”

Mũi anh suýt nữa thì va thẳng vào cửa.

Kỷ Phi Hàn ôm mặt, hận không thể tát cho mình hai cái.

Anh bị gì vậy trời?

Tại sao mỗi ngày đều như vậy…

Không dám gõ cửa lại, biết lần này Khương Điềm tức thật rồi, anh nên vui vì chị có biểu hiện cảm xúc, nhưng lại quá tay, không biết bao giờ mới dỗ được chị nguôi giận.

Đứng đó thở dài một hồi, Kỷ Phi Hàn định quay đi dọn dẹp chuẩn bị đi làm.

Nhưng vừa xoay người lại, anh đã thấy… Lục Tư Hà đang đứng sau lưng mình.

Giật bắn người, Kỷ Phi Hàn buột miệng mắng: “Cậu bị bệnh hả? Đứng đó làm thần giữ cửa à?”

Lục Tư Hà giả vờ như không biết chuyện, nhưng tiếng đóng cửa vừa nãy quá lớn, anh bị đánh thức, mở cửa ra liền thấy Kỷ Phi Hàn đứng ngẩn người — khỏi cần hỏi cũng biết hai người mới làm gì đó.

“Tôi dậy cũng bị cậu quản chắc? Nhà cậu ở ven biển hay sao mà ra đứng chắn cửa nhà chị Khương?”

Kỷ Phi Hàn sững người một chút, ánh mắt thoáng hiện chút hoảng hốt, rồi lại đáp trả dõng dạc: “Tôi quên mất chị ấy xin nghỉ hôm nay, định hỏi thử sáng nay chị muốn ăn gì. Sao? Không được à?”

Biết bịa ghê.

Lục Tư Hà gật gù lấy lệ: “Ờ, chị ấy xin nghỉ thì cậu tự lo ăn sáng đi, đừng lởn vởn ngoài cửa nữa.”

“Liên quan gì đến cậu? Đồ thừa thãi.”

Một câu khiến Lục Tư Hà câm nín không nói thêm được gì. Chính anh cũng thấy mình đúng là… hơi dư thừa.

Người ta là tình nhân sống chung, còn anh tới đây tạm trú ké.

Nhưng thật ra anh chẳng yên tâm khi ở nơi khác, nên mới mặt dày bám trụ lại.

Hơn nữa… anh muốn tìm cơ hội nói chuyện rõ ràng với Khương Điềm.

Chỉ là công việc lại không cho phép.

Nhìn thì như rảnh rỗi ở nhà, nhưng thật ra, mọi quyết sách của tập đoàn đều phải thông qua tay anh.

Là người chèo lái cả một tập đoàn, anh bắt buộc phải đưa ra lựa chọn đúng đắn, dẫn dắt cấp dưới tiến về phía thành công.

Công việc vừa đến là cuốn đi mấy ngày liền, đến khi anh ngẩng đầu lên lần nữa, thì Kỷ Phi Hàn với Khương Điềm đã làm lành.

Đúng vậy, sáng hôm đó anh thấy hai người họ cãi nhau.

Không rõ cãi vì chuyện gì, nhưng nhìn Kỷ Phi Hàn khẩn trương như vậy, là biết ngay cậu ta gây chuyện.

Chờ công việc tạm lắng xuống, Lục Tư Hà định tìm thời điểm thích hợp để nói chuyện riêng với Khương Điềm.

Anh theo dõi chị đã lâu, tìm được một thời cơ không dễ, giờ thấy cũng chẳng bằng cứ thẳng thắn.

Nhưng còn chưa kịp làm gì, đã có một vị khách không mời mà tới, gõ cửa biệt thự.

Hôm nay là ngày Kỷ Phi Hàn nghỉ.

Anh đang tận hưởng không khí ngọt ngào bên người yêu — chị tự tay gọt táo cho, tâm trạng vui như mở cờ.

Dù đã làm lành, nhưng Khương Điềm nhất định không chịu đến ngủ cùng anh.

Vì thế, hôm nay được nghỉ, anh nhất định phải dụ chị qua, hoặc là… anh dọn qua đó cũng được.

Tình yêu của anh đâu phải kiểu thanh cao như Plato.

Anh đang nghĩ nên nói gì, thì chuông cửa vang lên.

Khương Điềm định ra mở, Kỷ Phi Hàn đã đứng dậy trước: “Chị ngồi yên đó, để em xem ai.”

Nhưng khi mở cửa ra, sắc mặt anh lập tức thay đổi.

Kỷ Phi Hàn nhìn chằm chằm người đối diện: “Sao cô lại tới đây?”

Lục Tư Hà nghe thấy giọng anh là lạ, cũng bước ra theo.

Bên ngoài là một cô gái cao gầy, xinh đẹp, tóc dài uốn lượn buông xõa tự nhiên, váy hai dây phối áo khoác nhỏ, toát lên vẻ thanh lịch và tự tin.

Ngũ quan sắc nét đến mức chói mắt, khí chất thì chẳng giống người thường.

Cô là mối tình đầu của Kỷ Phi Hàn, và cũng là người mà Lục Tư Hà từng thầm thương — Thẩm Thanh Hiểu.

“Tôi không thể tới sao? Dù gì trước đây chúng ta cũng từng yêu nhau, cậu đừng làm như chưa từng quen biết vậy chứ?” – Thẩm Thanh Hiểu cười nghiêng đầu, lúm đồng tiền khẽ hiện.

“Nơi này không chào đón cô.”

Sắc mặt Kỷ Phi Hàn trầm hẳn.

Lục Tư Hà thoáng hiện nét cảm xúc trong mắt, rồi nhoẻn miệng cười với Thẩm Thanh Hiểu: “Cậu ấy không hoan nghênh, nhưng tôi thì có. Mời vào.”

“Anh điên rồi à? Đây là nhà tôi!” – Kỷ Phi Hàn tức tối.

“Nhà cậu thì cũng là nhà tôi.”

Thẩm Thanh Hiểu không hề tỏ ra ngượng ngùng, nhanh chóng bước vào. Cô quay sang Khương Điềm — đang luống cuống đứng đó — khẽ mỉm cười: “Chào chị. Chị là người giúp việc ở đây à? Có thể lấy cho tôi đôi dép không? Tôi mang size 38 nhé.”

Kỷ Phi Hàn đột nhiên sực nhớ, quay đầu nhìn về phía Khương Điềm, thấy ánh mắt chị rưng rưng, lòng anh lập tức chùng xuống.

“Tôi nói rồi, nơi này không chào đón cô. Mau ra ngoài.”

Sắc mặt anh nghiêm lại, đẩy Thẩm Thanh Hiểu ra cửa không chút nương tay.

Thẩm Thanh Hiểu loạng choạng suýt ngã vì gót giày trượt mất.

Cô biến sắc: “Kỷ Phi Hàn, cậu làm gì vậy?”

“Tôi đã nói rồi. Không hoan nghênh cô. Cô mặt dày xông vào, bị đuổi ra không đúng à?”

Kỷ Phi Hàn lạnh lùng nhìn cô, đuổi cả Thẩm Thanh Hiểu lẫn Lục Tư Hà ra ngoài.

“Người cô ấy không phải người anh thầm thích sao? Hai người cứ thoải mái yêu nhau đi.”

Nói xong, anh đóng cửa cái rầm. Trong nhà giờ chỉ còn lại hai người họ.

“Chị giận à?” – Kỷ Phi Hàn lại gần, giọng vừa cẩn thận vừa dịu dàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play