Editor: Xuri

Tháng 5, thời tiết thật dễ chịu, ánh nắng chiều không nóng không lạnh dịu dàng buông xuống, phủ lên khu chung cư cũ kỹ, xuống cấp này một vẻ mềm mại, khoan thai. 

Khu Hòa Khánh được xây dựng từ rất lâu rồi, lại thêm các công trình xây dựng trái phép khiến các tòa nhà sát vách nhau, ban công đối diện ban công.

Đường chính duy nhất cũng chẳng rộng rãi là bao, giờ đây một nhánh rẽ còn bị chiếm dụng. 

Không phải do người dân chiếm, mà là một cây cỏ bốn lá khổng lồ, che trời mà đứng sừng sững ở đó.

Cỏ bốn lá là loài cây rất phổ biến, thường chỉ to bằng ngón tay cái, nhưng cây trước mắt này cao chừng hai mét, bốn cánh lá khổng lồ xòe ra, chiếm trọn cả một khu vực. 

Những rễ cây mảnh khảnh nhưng cứng như thép, bổ một rìu xuống chỉ nghe thấy tiếng "phanh".

Phanh! Phanh! Phanh!

Một nữ sinh gầy gò đang vung rìu, từng nhát, từng nhát một chặt vào cây cỏ bốn lá khổng lồ này.

Nữ sinh trông chừng 17-18 tuổi, do suy dinh dưỡng kinh niên nên thân thể gầy đét như tấm ván trúc. 

Khuôn mặt bị mái tóc đen hỗn độn che khuất, không nhìn rõ dung mạo, chỉ thấy mồ hôi chảy dài từ gò má, theo cổ làm ướt đẫm cổ áo.

Người đi ngang qua bàn tán: "Cô ấy vẫn đang chặt à, chặt được bao lâu rồi?"

"Không được hai tiếng rồi sao?"

"Cây cỏ bốn lá này đúng là lông tóc không suy suyển gì!"

"Dù sao cũng là cây biến dị, tuy không có tính công kích nhưng người thường không thể chặt đứt được đâu."

Cây cỏ bốn lá khổng lồ này xuất hiện từ một tháng trước.

Ban đầu, cư dân trong khu phố còn hoảng loạn lắm, sợ nó có tính công kích, cho đến khi chính phủ cử người đến kiểm tra nửa ngày rồi đưa ra đánh giá an toàn: Cực cao.

Cái gọi là cực cao, có nghĩa là nó không chỉ không chủ động tấn công người, mà sau khi bị tấn công cũng sẽ không có bất kỳ phản kích nào.

Thời đại này, sinh vật biến dị nhiều lắm, chỉ cần đánh giá an toàn đủ cao, chính phủ không rảnh cử người đến dọn dẹp, thật sự là không đủ nhân lực.

Thế nên, một tháng trôi qua, cây cỏ bốn lá vẫn sừng sững như một pho tượng ở đó.

Cư dân trong khu cũng thấy phiền phức, đường chính vốn đã hẹp, giờ lại phải tránh né nó, nhưng phiền thì phiền, cũng không ai tình nguyện bỏ sức ra chặt bỏ đại gia này.

Mọi người đều ôm ý niệm "Gấp gì, khu dân cư đông người thế này, kiểu gì cũng có người thiếu kiên nhẫn", cứ thế kéo dài một tháng.

Cho đến hôm nay, có người đến dọn dẹp cây cỏ bốn lá khổng lồ này, lại là một nữ sinh gầy trơ xương mảnh khảnh.

Cô xách theo một cái rìu, lạch cạch chặt suốt hai tiếng đồng hồ.

Thế nhưng hai tiếng trôi qua, cây cỏ bốn lá không chút sứt mẻ. 

Có người khuyên cô: "Đừng phí sức nữa, đây là cây biến dị, người thường không làm gì được đâu!"

Nữ sinh không rên một tiếng.

Lại có người nói: "Cứ để cô ấy chặt đi, vạn nhất chặt được, chúng ta cũng đỡ phải đi đường vòng mỗi ngày."

"Cô ấy mà chặt được thì có quỷ!"

"Anh quản nhiều thế làm gì, có phải anh chặt đâu."

"Tôi chỉ không muốn nhìn cô ấy ngốc thế!"

Nữ sinh chặt cỏ bốn lá tên là Lê Dạng.

Cô ngốc sao?

Từ những gì cô đã trải qua ở kiếp trước mà xét, thật sự là chẳng liên quan gì đến ngốc nghếch.

Sau khi cha mẹ qua đời vì tai nạn, Lê Dạng dựa vào học bổng nuôi sống bản thân, một mạch thi đậu vào đại học đỉnh cao, tốt nghiệp sau lại nhận được lời mời làm việc từ xí nghiệp lớn, lương khởi điểm mỗi năm đã ở mức bảy chữ số.

Ai ngờ, khi cô đang vùi đầu vào dự án đến tối tăm mặt mũi, một giấc ngủ dậy thế mà lại thành một cô gái đáng thương vừa mới bệnh chết.

Nguyên chủ trùng tên trùng họ với cô, cũng không cha không mẹ, nhưng cô ấy còn có một bà nội nuôi cô ấy đi học, chỉ tiếc nửa năm trước bà nội đã qua đời. 

Nguyên chủ đành phải bỏ học, khắp nơi làm đủ việc vặt để duy trì cuộc sống. 

Đáng tiếc thể chất cô ấy quá kém, một trận sốt cao đã thiêu rụi cô ấy.

Khi Lê Dạng xuyên đến vẫn đang phát sốt cao, cả người mơ màng.

Cô không hiểu, mình sao lại xuyên qua?

Chẳng lẽ cô cũng đã chết? Làm vội dự án đến kiệt sức mà chết?

Cô không cảm thấy mệt mà!

"Đinh" một tiếng giòn tan, một giao diện bán trong suốt hiện lên trước mặt cô: [Sinh mệnh lực tràn đầy... Ý chí kiên định... Phù hợp điều kiện...]

[Đang kiểm tra thông tin...]

[Đang tải lại Hệ Thống Trường Sinh...]

Sau khi thanh tiến độ đầy, giao diện bán trong suốt chuyển thành màu xanh lục nhạt, trên đó hiện lên một hàng chữ: [Hệ Thống Trường Sinh đã kích hoạt.]

Giao diện lại lóe lên, tiếp theo xuất hiện mấy hàng chữ.

Họ tên: Lê Dạng

Thọ mệnh: 1 (ngày)

Thân thể: 30

Tinh thần: 30

Ghi chú: Thọ mệnh còn lại 1 ngày, xin hãy nhanh chóng thu hoạch cây cối để kéo dài thọ mệnh.

Hàng ghi chú cuối cùng là chữ viết màu máu, đặc biệt chói mắt. 

Lê Dạng xem mà kinh hãi, thọ mệnh của cô chỉ còn một ngày sao!

Lê Dạng ngồi dậy khỏi giường, bất ngờ phát hiện trạng thái cơ thể mình đã tốt hơn nhiều. 

Cô sờ trán, nhiệt độ cơ thể đã hạ xuống, cảm giác choáng váng mệt mỏi biến mất, trên người cũng khôi phục sức lực.

Là do kích hoạt hệ thống trường sinh này sao?

Trường sinh?

Hai chữ này đâm mạnh vào tâm trí Lê Dạng, ai mà chẳng muốn trường sinh? 

Cũng không biết hệ thống này từ đâu đến, liệu có nguy hiểm gì không.

Nhưng dù sao cô cũng đã xuyên qua rồi, trong ký ức của nguyên chủ, thế giới này còn có sinh vật biến dị, thế thì hệ thống trường sinh này cũng chẳng có gì lạ.

Trước mắt Lê Dạng lo lắng nhất chính là nhắc nhở trong ghi chú.

Cô vừa động ý niệm, giao diện lại xuất hiện trước mặt.

Cột "Thọ mệnh" từ 1 (ngày) đã thành 24 (giờ).

Lê Dạng cảm nhận được vô cùng chân thật thế nào là – sinh mệnh đang trôi đi.

Lê Dạng lẩm bẩm: "Chờ con số này biến thành không, mình sẽ chết? Muốn thu hoạch giá trị sinh mệnh thì phải thu hoạch cây cối?" Điều này rất dễ hiểu, nhưng chính vì quá dễ hiểu, ngược lại khiến người ta không thể xác định được.

Cô muốn thu hoạch loại cây cối nào? Có yêu cầu gì không? 

Lúc này Lê Dạng vẫn chưa đi khiêu chiến cây cỏ bốn lá khổng lồ kia, mà chọn những cây cỏ dại ven đường.

Cái này cũng coi như cây cối đi?

Lê Dạng không muốn chậm trễ thời gian, cô đẩy cửa xuống lầu, vài bước đã ra đến bên ngoài, xắn tay áo bắt đầu nhổ cỏ dại ven đường.

Một cây, hai cây, ba cây, bốn cây... Ước chừng nhổ được một nắm nhỏ, giao diện cuối cùng cũng có biến hóa, bật ra một hàng chữ nhỏ: [Thọ mệnh +1 (giây).]

Lê Dạng: "…………"

Tin tốt là, thu hoạch cỏ dại có thể kéo dài sinh mệnh.

Tin xấu là, kéo dài từng giây một, thế này thì cô phải làm đến chết mất!

Cỏ dại trong khu Hòa Khánh cũng không ít, nhưng Lê Dạng nhổ cỏ mất hai phút, giá trị sinh mệnh lại chỉ tăng 1 giây, thu không đủ chi nghiêm trọng.

Lê Dạng tiếp tục lục lọi ký ức của nguyên chủ... 

Ngoại ô quả thật có đồng ruộng, nhưng thế giới này không yên ổn, ra khỏi thành thật sự không an toàn, vạn nhất đụng phải sinh vật biến dị có tính công kích, vậy thì mạng nhỏ tiêu rồi.

Những thực vật khác trong khu Hòa Khánh có lẽ cũng tương tự như cỏ dại... 

À, duy nhất có một cây không giống bình thường chính là cây cỏ bốn lá khổng lồ kia.

Lê Dạng ngẩng đầu, nhìn về phía cây cỏ bốn lá đang bung ra như một chiếc ô lớn.

Trong ký ức của nguyên chủ, cây cỏ bốn lá này có đánh giá an toàn rất cao, nhưng Lê Dạng sinh ra ở thế kỷ 21, thật sự không thể hiểu được tại sao lại có một cây cỏ bốn lá lớn như vậy.

Dù đánh giá an toàn có cao đến mấy, trông nó vẫn rất không an toàn, nhưng trước mắt cô không có lựa chọn nào khác.

Lá cỏ bốn lá chiếm diện tích rất rộng, nhưng thân cây không quá thô, nếu có thể chặt đứt thân cây, hẳn là có thể "thu hoạch" nó.

Lê Dạng về nhà lục lọi một chút, tìm thấy cái rìu được giấu trong tủ quần áo.

Đây là bà nội của nguyên chủ mua. 

Hai bà cháu một già một trẻ, trong nhà nhất định phải có vũ khí phòng thân, vạn nhất bị người khác bắt nạt đến tận cửa, còn có thể lấy ra dọa người.

Thế là, khu Hòa Khánh liền có cảnh tượng này, Lê Dạng chặt một mạch hai tiếng đồng hồ.

Phanh phanh phanh, trên thân cây cỏ bốn lá, chỉ có thêm vài vết rìu nông choẹt.

Cánh tay Lê Dạng vừa mỏi vừa đau, mệt đến thở hồng hộc. 

May mắn là có "Hệ thống Trường Sinh" treo đó, cô mặc kệ lăn lộn thế nào, chỉ cần thời gian chưa đến thì sẽ không đến mức kiệt sức mà chết.

Phanh phanh phanh!

Lại hai tiếng đồng hồ nữa.

Các cư dân trong khu xem náo nhiệt kinh ngạc: "Vẫn còn chặt kìa!"

"Cô bé này trông gầy yếu, sức lực đúng là không nhỏ!"

"Đáng tiếc đầu óc không được linh hoạt lắm ha ha ha."

Trời đã tối, người xem náo nhiệt cũng càng lúc càng đông. 

Mọi người nói ra nói vào, nhưng không ai nghĩ đến việc tiến lên giúp đỡ, giúp cái gì chứ, rõ ràng cô ấy đang làm chuyện ngu ngốc, ai muốn đi làm đại ngốc thứ hai chứ.

Khi Hà Tùng đến khu Hòa Khánh, nhìn thấy chính là cô bé "Ngu Công dời núi" này.

Anh ta vừa từ "Tinh Giới" ra, đi ngang qua khu này thì nhận thấy có cây biến dị, định tiện đường dọn dẹp luôn. 

Mấy năm nay ánh sao khuếch tán càng ngày càng ghê gớm, ngay cả những nơi nhỏ bé nguyên khí loãng như thế này cũng liên tiếp có động thực vật biến dị.

Hà Tùng liếc mắt một cái đã nhìn thấy nữ sinh gầy gò đang xách rìu, chặt một cách dứt khoát.

Bên cạnh có người vây xem, anh ta rất nhanh đã hỏi rõ ngọn ngành.

Thế mà chặt bốn năm tiếng đồng hồ! Thể lực và sức chịu đựng đều thật đáng kinh ngạc!

Hà Tùng nhìn về phía nữ sinh gầy gò này, cô mặc một chiếc áo hoodie dài tay, quần cũng rộng thùng thình, cả người gầy như que củi. Cổ tay mảnh khảnh của cô không to hơn bao nhiêu so với cán rìu trong tay, nhưng thần sắc của cô lại bình tĩnh và kiên định một cách bất ngờ, hoàn toàn khác với vẻ ngoài yếu ớt.

Không thể trông mặt mà bắt hình dong.

"Chấp Tinh giả" không thiếu những người trông yếu ớt nhưng thực chất lại là tráng sĩ có thể nhổ cây liễu.

Đám đông dần dần tản đi, mọi người vốn dĩ chỉ xem một trò vui, xem lâu rồi lại thấy quá nhàm chán, sôi nổi về nhà ăn cơm, tắm rửa, ngủ.

Hà Tùng rất hứng thú nhìn một lát.

Cây cỏ bốn lá này không có lực công kích nhưng phòng ngự rất cao, đánh giá tổng hợp không chừng là nhị phẩm. 

Dị thực nhị phẩm mà nói, dù là anh ta cũng phải chặt hai nhát mới có thể dọn dẹp được.

"Có cần giúp đỡ không?" Hà Tùng cười tủm tỉm cất tiếng.

Lê Dạng đang hết sức chuyên chú chặt cỏ bốn lá bị giật mình, cô hơi nghiêng đầu, nhìn thấy người lạ mặt bên cạnh.

Anh ta chừng 24-25 tuổi, diện mạo thanh tú, dáng người cao gầy, chỉ là thân hình hơi gầy. 

Chiếc áo sơ mi trắng rộng rãi rủ xuống, để lộ xương quai xanh trắng nõn, trên đó đeo một sợi dây chuyền bạc.

Trông thì khá điển trai, nhưng xin đừng xen vào việc người khác.

Lê Dạng nhanh chóng trả lời: "Không cần!"

Hà Tùng rõ ràng sững sờ một chút.

Lê Dạng cũng không nói nhiều, chặt càng nhanh. 

Mặt cô vững như Thái Sơn, nhưng trong lòng lại hoảng loạn vô cùng.

Cô đã phí bốn năm tiếng đồng hồ chính là vì tự tay thu hoạch cây cối này, nếu bị người khác cướp mất, cô sẽ phát điên!

Hà Tùng giải thích: "Nếu giao cho tôi, một nhát là có thể..."

"Đa tạ, nhưng..." Lê Dạng bùng nổ sức lực lớn hơn, cô vừa chặt mạnh "phanh phanh phanh", vừa hung tợn nói: "Tôi và nó có huyết hải thâm thù!"

Hà Tùng: "?"

Lê Dạng nhìn ra được người trước mắt không bình thường, nếu thật sự bị anh ta một nhát thu mất, cô biết đi đâu tìm cây biến dị khác để kéo dài sinh mệnh?

Quan trọng là cũng không có nhiều thời gian để cô tìm!

Lê Dạng đành phải xụ mặt, nghiêm trang mà nói bừa: "Nó mọc trên mộ của cha mẹ tôi, thù hủy mộ không đội trời chung."

Hà Tùng kinh ngạc: "Đây là đường chính của khu chung cư mà..."

Lê Dạng thầm xin lỗi nguyên chủ trong lòng, tiếp tục nói nhảm: "Đây là di nguyện của cha mẹ tôi, họ trước khi chết không yên tâm tôi, muốn luôn ở bên tôi, bảo tôi trộm chôn họ ở đây."

Hà Tùng: "………………"

Lê Dạng vốn đã kiệt sức, chật vật vô cùng, lúc này không cần phải cố gắng, chỉ cần hơi ấp ủ một chút là hốc mắt đã đỏ hoe nhìn về phía Hà Tùng, thần thái thê thảm không thể tả: "Thù này tôi muốn tự mình báo, cho nên xin đừng giúp đỡ, được không?"

Hà Tùng bị dọa, nói: "Được, được thôi."

Lê Dạng cũng không nói nhiều, tiếp tục phát lực điên cuồng chặt.

Người này sao còn chưa đi? Anh ta sẽ không lén ra tay chứ?

Có áp lực ngược lại càng có động lực.

Lê Dạng bùng nổ sức lực kinh người, sau khi chặt "loảng xoảng loảng xoảng" mấy chục nhát, chỉ nghe "rắc" một tiếng.

Thân cây cứng như thép này cuối cùng cũng nứt ra một lỗ hổng.

Lê Dạng sợ lại có bất ngờ xảy ra, một tiếng trống làm tinh thần cô hăng hái thêm mà điên cuồng chặt thêm mấy nhát, hoàn toàn quật ngã cây cỏ bốn lá khổng lồ này.

Hà Tùng nuốt nước bọt một cái, nói: "Cô báo... Ách..." Anh ta luôn cảm thấy lời này kỳ quái, có chút không nói nên lời.

Lê Dạng nói một cách nặng nề: "Đúng vậy, tôi báo thù rửa hận."

Hệ thống "đinh" một tiếng, bắn ra tin tức: [Thọ mệnh +10 (năm).]

Lê Dạng: "!" Nhiều thế!

Cô còn chưa dứt hơi thở hổn hển, hệ thống lại "đinh" một tiếng: "Xin chú ý, thọ mệnh đã đạt giới hạn tối đa."

Mới mười năm thôi, sao lại đạt giới hạn tối đa rồi?

Cũng chẳng còn bận tâm bên cạnh có người, Lê Dạng gọi ra bảng hệ thống, xem xét một chút.

Họ tên: Lê Dạng

Thọ mệnh: 10 (năm)

Thân thể: 30

Tinh thần: 30

Ghi chú: Thọ mệnh đã đạt giới hạn tối đa, xin hãy nhanh chóng nâng cao cường độ thân thể, nếu không sẽ không thể lưu trữ thọ mệnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play