“Anh Cao, em viết xong bản thảo đầu tiên của luận văn rồi, lúc nào anh rảnh giúp em xem qua nhé.” – Lâm Cảnh Lan đưa xấp giấy cho Cao Trì. Tuy đây không phải lần đầu cô viết luận văn từ sau khi xuyên không, nhưng cảm giác dùng tay viết vẫn thấy rất kỳ diệu. Không có email, cứ truyền tay nhau bản viết tay thế này.
Cao Trì liếc mắt nhìn phần tác giả, thấy tên giáo sư Trương ở vị trí thứ hai, còn tên mình ở vị trí thứ ba, trong lòng cảm thấy Cảnh Lan cũng biết điều. Anh đang bận thí nghiệm nên chỉ lướt mắt qua tiêu đề rồi đặt sang một bên: “Ừ, lát nữa anh xem rồi sửa cho.”
Cảnh Lan mỉm cười: “Cảm ơn anh.”
Cô không về ký túc xá mà giáo sư Trương sắp xếp, mà đi bộ về nhà. Chu Huệ thấy Cảnh Lan về, nhìn kỹ một lúc thì phát hiện hai quầng thâm đậm dưới mắt con gái, nổi bật trên làn da trắng mịn khiến bà không khỏi xót xa: “Con thức mấy đêm liền rồi à? Ở ký túc xá không ngủ được à?”
Cảnh Lan chỉ cười mà không nói gì. Gần đây đúng là cô thức đêm hơi quá, chủ yếu là do vừa vào được phòng thí nghiệm của Thanh Hoa, thấy thiết bị hiện đại thì không kiếm được. Lẽ ra cô có thể làm thí nghiệm từ từ, rồi nghỉ vài ngày mới viết luận văn, nhưng không hiểu sao lại làm hai việc song song. Khi chưa có số liệu, cô đã bắt đầu viết những phần có thể viết trước, rồi sau đó mới bổ sung phần thí nghiệm.
Chu Huệ nhìn đồng hồ, mới 9 giờ sáng: “Con đừng nói là cả đêm không ngủ nhé? Ăn sáng chưa?”
Cảnh Lan lắc đầu. Quả thật đêm qua cô thức trắng, chỉ mong sớm viết xong bản nháp, sáng nay đem đưa cho anh Cao, rồi về nhà ngủ một giấc thật ngon. Nếu không thì cứ vướng bận chuyện luận văn, ngủ cũng không yên.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play