Không phải mơ, chẳng lẽ là ảo giác?
Hai ngày nay Vưu Lê không kịp uống thuốc. Bác sĩ nói không được tự ý ngừng thuốc, giờ có phải tác dụng phụ phát tác không? Nếu không thì “đầu thất”, “ngoại tình”, “bạn trai” gì đó… cậu nghe sao chẳng hiểu gì.
“Anh ơi?” Vưu Lê mờ mịt gọi lại một tiếng, “Là anh thật không? Ra khỏi phó bản rồi em vẫn luôn nhớ anh.”
019 bình tĩnh nhìn cậu, một lát sau, anh ta cười nhẹ, “Nhớ gì cơ?”
Vưu Lê áp sát mặt mình vào, máu và nước mắt trên mặt cậu lem luốc.
Làm sườn mặt 019 vương một vệt máu rõ ràng, máu loãng chảy dọc theo cằm, vô cớ thêm vài phần nguy hiểm lạnh lùng.
Rõ ràng mặt họ giống nhau đến quỷ dị.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play