Năm Chính Đức thứ sáu, cuộc phân tranh đảng phái kéo dài suốt bao năm rốt cuộc cũng hạ màn.
Thế nhưng trong thành kinh, đám thế gia công thần lại không mấy quan tâm đến triều cục, ngược lại lại dồn sự chú ý vào một việc khác—tuyển tú.
Dẫu biết cửa cung như biển, một đi chẳng dễ quay đầu, nhưng nhà nào lại chẳng ôm mộng phú quý ngập trời? Bao nhiêu thế gia vọng tộc ngấm ngầm xao động, trông mong vào những nữ nhi đến tuổi cập kê trong nhà.
Tại chính thư phòng phủ Võ An Hầu.
Một bóng dáng yểu điệu đứng đó, đôi vai nhỏ nhắn cứng cỏi, không hề lùi bước. Võ An Hầu thì đang đi qua đi lại trước án thư, vẻ mặt nghiêm trọng.
“Con có biết mình đang nói gì không hả?!” Võ An Hầu sững sờ, ánh mắt đầy khó tin nhìn về phía thiếu nữ.
Người đứng trước bàn, thần sắc u ám ấy, chính là Trịnh Thục Ninh, tiểu đích nữ của ông. Nàng siết chặt lòng bàn tay, cố gắng ổn định giọng nói đang run lên khe khẽ:
“Phụ thân, xin người đưa con tiến cung. Con sẽ vì gia tộc mà tranh vinh hiển. Từ nay về sau, con và người ấy coi như đoạn tuyệt, xin người thành toàn cho con.”
Võ An Hầu trầm mặc hồi lâu, chỉ lặng lẽ nhìn ra cửa sổ với vẻ mặt nặng nề. Thiếu niên ấy là đứa trẻ tốt, lại rất xứng đôi với ái nữ của mình, đáng tiếc... chuyện này đã không thể cứu vãn.
Ông nhìn nữ nhi đứng trước mặt. Dáng vẻ cao gầy nổi bật, dung nhan tuyệt thế, từ nhỏ đã thông minh lanh lợi. Nếu tiến cung, chưa hẳn đã không có chỗ đứng.
Ông chau mày, đau lòng nói:
“Ninh Ninh, con có biết chốn hoàng cung hiểm ác đến mức nào không? Hà tất phải tự đẩy mình vào đó…”
Trịnh Thục Ninh nở nụ cười thê lương:
“Phụ thân, con biết nơi ấy có thể chôn vùi cả đời con, nhưng con muốn người ấy được sống.”
Thấy phụ thân lặng thinh, Trịnh Thục Ninh liền quỳ sụp xuống, đuôi mắt hoe đỏ:
“Phụ thân, con biết người thương con, nhưng nay gia cảnh đã như thế, con đã chết tâm rồi. Thà vào đó một lần liều mạng còn hơn là ngồi chờ số phận.”
Võ An Hầu thở dài, mặt mày u sầu:
“Ninh Ninh, con rồi sẽ hối hận…”
“Con tuyệt đối không hối hận!” Trong mắt Trịnh Thục Ninh ánh lên tia sáng trong suốt, kiên định vô cùng.
Nàng biết, phụ thân đã đồng ý rồi.
Từ khi bệ hạ đăng cơ, các thế lực trong triều tranh đấu không ngớt. Mới đây, hoàng thượng đã ra tay thanh trừng, trong đó có cả gia tộc của Thái phó, toàn tộc bị lưu đày phương Tây.
Trưởng tôn Thái phó—Tống Minh Tuấn, người có phong tư tuấn tú, ôn nhã như ngọc, là người trong lòng Trịnh Thục Ninh.
Ban đầu vốn định đợi Tống Minh Tuấn thi Hội năm sau rồi đến phủ cầu hôn. Nhưng nay, mọi thứ e rằng đã tan thành mây khói.
Tây Bắc lạnh lẽo, đường đi lưu đày lại gian nguy, chết chóc khắp nơi. Lại thêm địch nhân của Thái phó chưa chắc chịu để cả nhà ấy toàn mạng đến nơi.
Việc Trịnh Thục Ninh và phụ thân nàng đang làm chính là một cuộc giao dịch.
Nàng tiến cung tham tuyển, vì gia tộc mà tranh sủng, còn phụ thân nàng, sẽ bảo hộ người ấy được bình an.
Gió xuân vẫn còn se lạnh. Vườn hoa vừa vào độ đầu xuân, trăm hoa chớm nở, rực rỡ đến nao lòng, khiến người ta chẳng nỡ rời chân.
Tiểu Đào, nha hoàn thân cận của Trịnh Thục Ninh, vui vẻ luyên thuyên về bữa tối sắp tới:
“Gà rừng hầm hạt dẻ, bánh bách hợp, cá vàng om xì dầu… còn có cả món cô nương thích nhất là bánh ngọt hấp hoa quế và hạt dẻ nữa.”
Nhìn dáng vẻ phấn khởi của Tiểu Đào, Trịnh Thục Ninh cố đè nén chua xót trong lòng, ngẩng đầu nhìn ráng chiều rực rỡ, nghĩ thầm:
Sau hôm nay, e là sẽ chẳng còn những ngày an nhàn như thế này nữa.
Trên đường về, nàng không nói một lời, Tiểu Đào cũng cảm nhận được tâm tình nặng nề của nàng, bèn lặng lẽ không hỏi han thêm.
Về đến cảnh Dương viện, dùng xong bữa tối thì Hầu phu nhân đến.
Mẫu thân của Trịnh Thục Ninh—Triệu Đức Nghi, xuất thân cao quý, là đích nữ của phủ Triệu Quốc Công, hạ sinh một trai hai gái. Trưởng nữ Trịnh Thục Nguyệt, đã xuất giá tám năm, làm chính thất của trưởng tử đại học sĩ Phí Dịch. Trưởng nam là thế tử Võ An Hầu, còn tiểu nữ là Trịnh Thục Ninh.
Trong ba người con, trưởng nữ đã xuất giá, trưởng nam ở lại kế nghiệp, chỉ có tiểu nữ là chưa định thân, nên phu nhân càng thêm thương yêu.
Nghe Hầu gia nói Trịnh Thục Ninh muốn tiến cung tuyển tú, Hầu phu nhân lập tức đỏ mắt, vội dùng cơm rồi chạy đến.
Ái nữ yêu quý lại phải làm thiếp cho người khác, dù người ấy là bậc cửu ngũ chí tôn cũng khiến bà đau lòng khôn xiết.
Hầu phu nhân khẽ vuốt gương mặt trắng nõn xinh đẹp của con gái, không kìm được mà rơi lệ. Trịnh Thục Ninh thấy mẫu thân thương tâm như vậy, đành dịu giọng an ủi.
Hầu phu nhân gạt nước mắt, nhưng ánh mắt nhìn con vẫn đầy lo lắng, chỉ cố kìm nén bi thương.
Đợi Hầu phu nhân đi rồi, Tiểu Đào mặt đầy nghi hoặc, không hiểu vì sao phu nhân lại đau lòng đến vậy.
Trịnh Thục Ninh cụp mắt, nhàn nhạt nói:
“Ngày mai ta sẽ tiến cung tham tuyển.”
Tiểu Đào hoảng hốt:
“Vậy… vậy còn Tống…”
“Người đó… từ nay không còn nữa.” Trịnh Thục Ninh cất lời.
Tiểu Đào cúi đầu rơi lệ, nhìn chằm chằm mũi giày, lòng nghĩ tiểu thư hẳn đang đau đến thắt tim. Tống công tử là vị công tử hiếm có trên đời, đôi bên vốn là một đôi trời định.
Nhưng rồi nàng lại nhớ đến chuyện tuyển tú, liền lau nước mắt, kiên định nói:
“Tiểu thư đi đâu, nô tỳ theo đó. Nô tỳ sẽ hầu hạ tiểu thư cả đời!”
Trịnh Thục Ninh khẽ cười:
“Được.”
Sau khi tắm gội thay y phục, Trịnh Thục Ninh nằm trên chiếc giường gỗ trầm hương, nhưng không sao ngủ được, đầu óc tỉnh táo.
Phụ thân từng bị lôi kéo vào đảng phái, khiến Hoàng thượng sinh nghi. Nếu nay nàng tiến cung, tất phải xóa bỏ lòng nghi kỵ ấy trước.
Vậy thì… Hoàng thượng sẽ thích kiểu nữ tử như thế nào?
Trịnh Thục Ninh trằn trọc suốt đêm. Hoàng đế thống lĩnh thiên hạ, mỹ nhân nào mà chưa từng gặp, lại có chính thất bên gối, nàng phải từ từ mưu tính…
Chốn hậu cung không phải là nơi tốt lành gì. Ở nơi ấy, chỉ có những nữ nhân lòng dạ sắt đá mới có thể sống sót.
Mà nàng… vốn chẳng định làm nữ tử tốt lành gì, cũng biết rõ bản chất hoàng cung. Vì Tống Minh Tuấn, nàng không thể quay đầu, chỉ có thể tiến về phía trước.
Đêm ấy, mộng bình an.
Sơ tuyển cực kỳ nghiêm ngặt, may thay Trịnh Thục Ninh không gặp trở ngại, thuận lợi tiến vào vòng điện tuyển.
Cấp bậc tnong hậu cung:
Chính nhất phẩm: Hoàng quý phi
Tòng nhất phẩm: Qúy phi
Chính nhị phẩm: Tứ phi Hiền, Lương, Thục, Đức
Tòng nhị phẩm: Phi
Chính tam phẩm: Chiêu nghi, chiêu dung
Tòng tam phẩm: Qúy tần
Chính tứ phẩm: Tiệp dư
Tòng tứ phẩm: Dung hoa
Chính ngũ phẩm: Tần
Tòng ngũ phẩm: Qúy nhân
Chính lục phẩm: Tài nhân
Tòng lục phẩm: Qúy nhân
Chính thất phẩm: Thải nữ
Tòng thất phẩm: Thục nữ
Chính bát phẩm: Tuyển thị
Tòng bát phẩm: Ngự nũ