Trời tối hẳn, vài người họ đứng trước cánh cửa sắt đã bị khóa, mặc cho muỗi bay vo ve cắn loạn, ai nấy mang một biểu cảm khác nhau.
Tốn không biết bao nhiêu lời lẽ, Dương Hữu vẫn không ngừng ra sức "tẩy não" trước mặt mọi người.
Âu Dương bị cậu dụ đến mức gật đầu cái rụp, nghĩ ngợi một lúc rồi chậm rãi bước tới cửa ký túc xá, chỗ thầy quản sinh.
Đột nhiên như sực tỉnh, Dương Hữu đập trán cái bốp, nhắc nhở: “Ngàn vạn lần đừng nói là tụi mình ra ngoài chơi bóng rổ đấy nhé!”
“Vậy nói gì bây giờ?” Âu Dương đang định gõ cửa thì khựng lại, quay đầu nhìn cậu, vẻ mặt đầy nghi hoặc.
“Thì… trời ơi, nói cái gì mới được đây?” Bị hỏi ngược lại khiến đầu óc vốn không nhanh nhạy của Dương Hữu cũng phải đứng hình, ngẩn người suy nghĩ hồi lâu vẫn không thể tìm ra lý do hợp lý nào.
Giữa lúc hai người còn đang lúng túng, Lâu Hoành nhếch môi cười, chậm rãi lên tiếng: “Nói là bọn mình ở phòng học thảo luận bài tập nên về trễ.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT