Tiếng chuông tan học vừa vang lên, đám học sinh đang đói bụng lập tức ném sách xuống, chẳng buồn nghe thầy cô dặn dò thêm gì, ùa ra khỏi lớp như ong vỡ tổ, ai nấy đều chạy đi kiếm ăn.

Nghe thấy tiếng cửa lớp bị đẩy ra, cậu chàng vốn luôn chậm chạp như Âu Dương cũng ngẩng đầu lên, đôi mắt trong veo lóe sáng.

Nhưng do bản tính vốn chậm rãi, tới khi cậu thu dọn xong cặp sách thì trong lớp chỉ còn lại hai người chính là cậu và Lâu Hoành.

Âu Dương xách cặp lên, quay đầu lại liền thấy Lâu Hoành vẫn nằm gục trên bàn ngủ, hoàn toàn không có ý định rời đi.

Chẳng lẽ cậu ấy ngủ say quá, không nghe thấy chuông tan học?

Trong thế giới quan của Âu Dương, đến giờ ăn mà còn không chịu đi ăn thì nhất định là có lý do!

Cậu nghiêng đầu nhìn Lâu Hoành một lúc, rồi vòng đến cạnh bàn cậu ta, quyết định rộng lượng bỏ qua những chuyện không vui trước đó, nhắc nhở một tiếng.

Đang định mở miệng thì nhớ đến chuyện xảy ra tối qua, cậu khẽ co người lại, rồi mới rụt rè lên tiếng:
“Lâu Hoành, cậu không đi ăn cơm à?”

Thật ra Lâu Hoành chỉ ngủ chập chờn thôi, vừa nghe thấy giọng nói mềm mại của thiếu niên bên tai thì lập tức tỉnh lại.

Vừa ngẩng đầu, ánh mắt có phần tức giận của cậu vô tình chạm phải đôi mắt to tròn, có chút ngượng ngùng của Âu Dương, khiến cho cơn giận trong lòng Lâu Hoành tự nhiên tan đi một nửa.

Từ sau khi ông nội mất, cảm giác an toàn của cậu gần như chạm đáy, lúc nào cũng phải dùng sự dữ dằn và tính khí nóng nảy để che giấu. Nhưng với Lâu Hoành mà nói, duy chỉ có những sinh vật mềm mại, không mang tính uy hiếp như Âu Dương mới khiến cậu thấy dễ chịu.

“Không đi.”
Đây là lần đầu tiên sau nhiều lần tiếp xúc, Lâu Hoành chịu mở miệng trả lời Âu Dương, sau đó lại tiếp tục nằm xuống ngủ.

Được cậu ta trả lời, Âu Dương hơi ngẩn ra, nhưng vì đã đói bụng nên cậu đành quay người đi về phía căng tin.

Dù sao thì, đói rồi tự nhiên sẽ biết đi tìm cái ăn.

Ăn trưa xong, lại quay về phòng ký túc để giặt đồ, Âu Dương trở lại lớp học. Trên đường đi cậu vừa đi vừa xoa nhẹ cái bụng hơi tròn của mình, đôi mắt híp lại, tràn đầy vẻ hài lòng.

Đối với Âu Dương mà nói, mỗi ngày có hai việc quan trọng nhất đời: một là đắm chìm trong học tập, hai là ăn no căng bụng.

Vừa thưởng thức dư vị bữa trưa ngon lành, cậu vừa ngồi vào chỗ, mở sách ra bắt đầu tiến hành sự nghiệp vĩ đại thứ hai trong cuộc đời mình.

Học hành sau khi ăn xong đó là nguyên tắc sống của cậu.

Bất giác nghiêng đầu sang bên, Âu Dương lại thấy cậu bạn học sinh chuyển trường kia vẫn còn đang ngủ say.

Ngủ thật sự luôn... cậu thầm nghĩ.

Cảm thấy hơi tò mò, cậu tạm gác lại sách toán, tự động chuyển sang sách văn, bắt đầu học thuộc lòng:

“Hạt tía tô tưu nhiên, ngồi nghiêm chỉnh, mà hỏi khách rằng: ‘Cô ~’…”

Đọc đến phần hứng khởi, Âu Dương vừa lắc chân vừa lẩm nhẩm, sách che gần hết khuôn mặt. Đột nhiên, một âm thanh "bụng kêu" vang lên trong không gian yên tĩnh.

Có ai đó... đang đói bụng.

Âu Dương sững người, bản năng đưa tay che bụng, nhưng khi chạm vào thấy không phải từ mình phát ra, cậu lập tức biết ngay là của người khác.

Cố gắng giấu đi phản ứng ngốc nghếch đó, cậu hướng toàn bộ sự chú ý vào sách, nhưng tâm trí lại bắt đầu lơ đãng.

Bỗng nhiên nhớ tới điều gì đó, Âu Dương vội vàng đảo mắt qua phía Lâu Hoành, lúc này mới nhận ra âm thanh đó là từ cậu ta phát ra.

Cậu cúi đầu, tình cờ thấy ngay một hộp bánh quy nhỏ dưới bàn, đặt trong góc đó là phần bánh mà bố dượng đưa cho cậu để ăn đỡ đói vào buổi chiều.

Lâu Hoành đang đói bụng, chắc nên cho cậu ta ăn.

Nhưng… nếu lát nữa mình đói thì sao?

Không có bánh quy thì buổi học chiều sẽ rất vất vả đó!

Đôi mắt đen láy xoay tròn, Âu Dương nghiêm túc suy nghĩ, rồi cuối cùng cũng hạ quyết tâm, lấy hộp bánh ra.

Cậu nhẹ nhàng đưa tay đẩy hộp bánh về phía Lâu Hoành, tốc độ siêu chậm như trong phim quay chậm.

Cuối cùng, hộp bánh dừng lại đúng trên bàn của Lâu Hoành. Âu Dương lúc này mới hài lòng cầm sách văn lên, tiếp tục lẩm nhẩm, nhưng ánh mắt vẫn không ngừng liếc trộm sang phía bên kia.

Lâu Hoành chỉ liếc một cái, sau đó quay đầu lại, im lặng nhìn Âu Dương – ánh mắt ẩn chứa một thứ cảm xúc khó đoán.

“Ăn đi!” Âu Dương như thể vừa đưa ra một quyết định mang tầm vóc lịch sử, giọng nói đầy khí thế vang lên.

Đợi một lúc lâu nữa, lại nghe thấy tiếng bụng đói vang lên, Lâu Hoành lúc này mới bất đắc dĩ mở hộp bánh quy ra ăn.

Những chiếc bánh quy nhỏ gần như bị cậu ta nuốt chửng từng cái một, rất nhanh đã bị “gió cuốn mây tan”, sạch sẽ không còn một mẩu.

Âu Dương nhìn hộp bánh quy trống rỗng mà thấy xót xa, chỉ biết cầu nguyện cái bụng của mình lát nữa đừng đói nữa.

“Cảm ơn.”

Lâu Hoành ngẩng đầu lên, ánh mắt so với trước đây đã bớt đi sự lạnh lùng, có phần dịu hơn, rồi mở miệng nói.

Âu Dương lúc đó đang mải mê với "khúc nhạc ai điếu" cho hộp bánh quy, nên chỉ mơ hồ ậm ừ đáp lại.

Một lúc sau, cậu mới chậm rãi ngẩng đầu, vừa định nói gì đó thì đã thấy Lâu Hoành bên cạnh lại nằm xuống ngủ tiếp rồi.

Buổi chiều, Âu Dương quay lại ký túc xá, định lấy vài quyển sách chuẩn bị cho giờ tự học buổi tối.

Vừa bước vào phòng, cậu liền cảm thấy không khí có chút khác thường, yên tĩnh lạ lùng. Bình thường Dương Hữu luôn lắm mồm mà nay lại chẳng nói câu nào, sắc mặt còn có phần kỳ lạ.

Dương Hữu nhìn thấy cậu, liên tục dùng ánh mắt ra hiệu, lại còn ngồi trên giường mình làm đủ loại động tác kỳ quái như muốn truyền tin gì đó.

Nhưng mà, Âu Dương với ánh mắt ngờ vực chỉ đứng nhìn, hoàn toàn không hiểu gì.

Dương Hữu đành thở dài một tiếng, bỏ cuộc, ánh mắt đầy bất lực.

Âu Dương vừa mới ngẩng đầu lên thì bỗng thấy... giường tầng trên có một đôi chân duỗi ra giữa không trung, cậu giật bắn cả mình!

Vốn dĩ giường tầng trên của Âu Dương đã lâu không có người vì chủ cũ về quê do vấn đề sức khỏe. Giờ tự dưng lại có người nằm, chẳng lẽ có bạn cùng lớp khác chuyển đến?

Nghĩ thế, Âu Dương đứng dậy, ngửa cổ nhìn lên, nhưng vì người nằm nghiêng nên không thấy rõ mặt, chỉ cảm thấy dáng người có chút quen quen.

Cậu nhíu mày, suy nghĩ một hồi cũng không nhớ ra là ai.

“Bạn học?” Âu Dương tự biết trí nhớ mình không tốt, đành tự mình mở lời hỏi.

Một câu gọi vang lên nhưng mãi không có hồi âm. Âu Dương bám vào khung giường, định ghé sát vào nhìn rõ mặt đối phương.

Không ngờ, vừa cúi xuống gần, cả chiếc giường rung lên một cái, sau đó một gương mặt phóng đại đột ngột hiện ra ngay trước mặt cậu!

Ngũ quan vốn đã sắc sảo của Lâu Hoành bị phóng to đến từng chi tiết, đến cả ánh mắt sắc lạnh cũng rõ mồn một trông càng thêm đáng sợ.

Bị dọa đến phát hoảng, đồng tử của Âu Dương lập tức giãn to, cả người mất thăng bằng, phải lùi lại mấy bước.

Ánh mắt cậu đầy mê mang rồi nhanh chóng biến thành hoảng loạn.

Âu Dương sinh ra vốn đã thanh tú, lông mày thanh mảnh, đôi mắt tròn đen láy như động vật nhỏ. Vì tính cách có phần nhút nhát nên ánh mắt ấy lúc nào cũng ánh lên lớp sương mỏng như sắp rưng rưng. Bị giật mình thế này, trông cậu càng giống như một con thú con sợ hãi.

Thấy cậu bị dọa như vậy, ánh mắt Lâu Hoành hiện lên một tia thú vị, khóe môi hơi cong lên một chút.

Đối mặt với ánh mắt của Âu Dương, cậu ta nở nụ cười có phần ác ý, nói:
“Xin lỗi, tư thế ngủ của tôi không tốt lắm, phiền cậu bao dung.”

“Ừm…” Nhận ra mình vừa hành xử rất ngốc nghếch, Âu Dương vội chỉnh lại vẻ mặt, đáp lời với khí thế thiếu tự tin.

Đúng lúc đó, Trần Tài quản lý ký túc chậm rãi bước vào.

Cậu ta quét ánh mắt bình tĩnh qua đám người trong phòng, sau đó mới nói:
“Thầy Từ phân công Lâu Hoành chuyển sang giường trên của Âu Dương, mọi người sống hòa thuận với nhau nhé. Đặc biệt là cậu, Dương Hữu.”

Nói xong, ánh mắt Trần Tài liếc qua liếc lại giữa Dương Hữu và Lâu Hoành vài lần rồi mới rời đi.

Một người thì nhiệt tình, ngốc nghếch và giàu nghĩa khí, người kia thì nóng nảy và khó đoán. Hai kiểu người này ở chung, quả thật khiến người khác lo lắng.

Bị điểm danh, Dương Hữu chỉ nhún vai đầy thờ ơ, sau đó đứng dậy ôm lấy Âu Dương, chuẩn bị cùng đi ăn cơm ở nhà ăn.

Vừa ra khỏi cửa ký túc, nét mặt cậu ta liền nghiêm túc lại, đảm bảo rằng Lâu Hoành không ở gần rồi nhỏ giọng nói:
“Lâu Hoành là người rất nguy hiểm. Nhìn làn da mềm mịn của cậu đi, sức chiến đấu thì gần như bằng 0, đừng có mà gây chuyện với cậu ta.”

“Ừ.” Âu Dương gật đầu nửa tin nửa ngờ, trong mắt hiện vẻ trầm tư.

“Nhưng mà!” Dương Hữu bỗng nở nụ cười tươi rói, đập tay vào ngực mình mạnh mẽ, cam đoan nói:
“Nếu Lâu Hoành dám bắt nạt cậu, cứ nói với mình. Mình không sợ cậu ta!”
Nói rồi, cậu còn giơ tay lên khoe cơ bắp hai đầu đầy đắc ý.
“Mình sẽ ‘xử đẹp’ cậu ta cho cậu!”

Âu Dương gật đầu liên tục cho qua chuyện, rồi đột nhiên nghiêm mặt ngẩng lên nói:
“Không được đánh nhau!”

Vẻ mặt cậu lúc đó cực kỳ nghiêm túc, lông mày nhíu lại rõ ràng đầy chính trực.

Dương Hữu sững người một lát, thở dài một tiếng rồi nghiêm túc nói:
“Không đánh nhau, hành động của mình gọi là... thấy chuyện bất bình ra tay nghĩa hiệp!”

Buổi tối, trong giờ tự học.

Lý Thiên tai mắt lanh lẹ nhanh chóng biết được Lâu Hoành đã dọn đến phòng 306 và nằm giường trên của Âu Dương.

Cả buổi học, cậu ta không ngừng tận tình khuyên nhủ, kể cho bạn cùng bàn đủ chuyện xấu của Lâu Hoành, nói chuyện sống động như thật.

Nào là trốn học, đánh nhau, hút thuốc… Mặc dù Âu Dương cũng đã nghe qua nhiều, nhưng vẫn chăm chú lắng nghe, mặt đầy nghiêm túc.

Cuối cùng, Lý Thiên vỗ vai Âu Dương đầy cảm thán nói:
“Cho nên, Âu Dương à, ban đêm cậu ngủ phải cẩn thận. Nói không chừng cậu ta mộng du, nửa đêm trèo xuống đánh người đó.”

“Mộng du đánh người? Thật không vậy?” Âu Dương ngẩng đầu, ánh mắt đầy kinh ngạc, rõ ràng đã bị hù.

Bị Dương Hữu và Lý Thiên lần lượt “tẩy não”, Âu Dương giờ đã mang trong lòng nỗi ám ảnh không nhỏ về người bạn cùng giường trên.

Cậu quay đầu lại, nghĩ rằng mình làm rất kín đáo mà lén liếc nhìn Lâu Hoành.

Lâu Hoành đang dựa vào ghế, đeo tai nghe, tập trung chơi game trên điện thoại. Ánh mắt cụp xuống, gương mặt nghiêm túc khiến ngũ quan vốn đã sắc nét lại càng thêm ấn tượng.

Tuy nghe nói anh rất dữ và có nhiều thói xấu, nhưng bề ngoài nhìn không giống người hung tợn hay có vấn đề tinh thần.

Sau khi lén quan sát, Âu Dương tự đưa ra kết luận như vậy.

Nhưng cậu không biết rằng, từng cái liếc mắt tự cho là kín đáo của mình đều bị Lâu Hoành phát hiện.

Ánh mắt vừa chạm nhau, Âu Dương lập tức thu lại ánh nhìn, lúng túng mở sách giáo khoa, vẻ hoảng loạn bày ra rõ ràng.

Âm thanh nhân vật “chết” vang lên từ game, Lâu Hoành không để ý, chỉ im lặng nhìn Âu Dương một lúc, rồi mới cúi đầu chơi tiếp.

------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Âu Dương: Nghe nói mộng du đánh người sẽ không bị giam đâu.

Lâu Hoành: Ha hả.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play