"Phú quý là vật ngoài thân, có cầu cũng e là không được.
Cho dù có được, cũng chẳng ích lợi gì cho thể xác tinh thần..." Thiếu niên đọc một lát, đột nhiên vô cùng tức giận, vơ lấy roi tre đánh tới người rơm, trách mắng: "Chu Hi ngươi lại đang hại người! Sao lại nói phú quý không có chút ích lợi nào cho thể xác tinh thần? Đằng sau phú quý, có thể sửa cầu trải đường, có thể cứu tế nạn dân, có thể xây lầu tàng thư, có thể quyên tiền mở trường học.
Nếu người người đều không cầu phú quý, tất cả đều đi cầu nghĩa lý, thì tơ lụa do chức phụ nông dân trồng dâu làm ra bán cho ai?"
Thiếu niên càng nói càng tức, dứt khoát đứng dậy, nhắm vào người rơm mà quất túi bụi: "Đánh chết ngươi, cái đồ yêu tinh hại người, bảo ngươi dạy hư học sinh!" Người rơm có tờ giấy viết chữ "Chu Hi" dán trên trán, bị đánh đến lắc lư qua lại, đáng tiếc không thể mở miệng tranh luận cùng thiếu niên.
"Không xong rồi, không xong rồi!" Có gia nô ở bên ngoài hô to: "Giang Tây Triệu thiên Vương đánh tới, Hàng Châu mất rồi!" Mọi người hoảng loạn cả lên, mẫu thân bảo gia nô thu dọn đồ đạc, muốn đi lánh nạn ở một vùng nông thôn xa xôi hơn.
Thiếu niên cầm theo roi đi vào trong sân, hô lớn: "Chớ hoảng loạn, ta đã nghe ngóng, binh lính Giang Tây sẽ không giết người bừa bãi, cũng không cướp bóc của nổi.
Các ngươi cứ yên phận làm việc của mình, chờ được chia ruộng đất và thả nô tỳ là được." Mẫu thân nghe vậy cũng hết bối rối, bảo gia phó đem đồ đạc trả về chỗ cũ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play