“Bọn ngươi cũng thật là mạng lớn đấy, nếu chậm ra thêm chút nữa thì đã bị vùi sống trong đất, chết ngạt mà không ai hay rồi.” Triệu Vân Cảnh vẫn còn sợ hãi khi nhắc lại chuyện đó. Nửa đêm Lý Huyền Dạ không thấy mấy tiểu tử kia đâu, đến chỗ ông cũng chẳng có người, lúc này mới nhận ra rất có thể đã xảy ra chuyện.
Ông vội chạy tới, vừa vặn thấy bảy người bọn họ chui ra từ trong bùn, trông chẳng khác gì mấy củ cải vừa bị kéo lên khỏi đất.
“Thính Hàn, nói thật đi, lúc đó ngươi có phải rất chán ghét bọn ta không?” Mạnh Văn Châu nâng chén chạm vào chén hắn, cười hỏi.
Tả Thính Hàn uống một ngụm rượu, đáp: “Không có.”
Từ khi sống sót đến khi vào Huyền Thiên tông, dù là bị quăng quật đủ đường hay bị đồng môn xa lánh, khi đó hắn vốn chẳng mấy để tâm đến những việc bên ngoài, điều duy nhất hắn muốn là trở nên mạnh hơn.
“Dĩ nhiên hắn không chán ghét bọn ta, bởi vì hắn căn bản lười nhìn chúng ta một cái.” Lưu Khanh bật cười, hai tay khoanh trước ngực, lời nói vừa dứt, đám người liền cười ầm lên.
Tám người cùng nhau ôn lại chuyện xưa, có tiếc nuối, có niềm vui, mấy vò rượu không lời nào cứ thế cạn dần, lời nói cũng hóa thành men say, bị người khác uống sạch vào bụng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play