Khi ấy không còn cách nào khác, bởi họ đều là những hài tử không ai cần đến. Sư huynh thu nhận bọn họ – những người mang đủ loại khiếm khuyết – nên chỉ có thể dùng phương pháp nghiêm khắc nhất để dạy dỗ, khiến bọn họ trưởng thành.
Dẫu hiện tại ai nấy đều phong quang, tính tình hoạt bát, nhưng khi chưa bái nhập Huyền Thiên Tông, từng người trong họ đều là loại bị đám đông chèn ép, không có lấy một chỗ đứng.
Luyện kiếm xong, ba người cùng trở về chính điện nghỉ ngơi.
“Sao không uống ấm này? Nhiều lắm mà, tới đây, cùng uống một chén.” Thấy nàng còn đang cúi người bên dưới tầng dưới của bàn để lấy bình trà khác, Triệu Vân Cảnh hơi giận. Một bình trà thôi mà, có gì phải uống khác? Lỡ là lạnh rồi thì sao? Trẻ con uống vào hỏng bụng thì sao?
Bạch Vãn Sương vội vàng giải thích: “Con không thích uống nóng, người uống là được rồi.”
“Trà phải nóng mới thơm, lạnh như vậy thì uống nổi gì.” Triệu Vân Cảnh cau mày nhìn vị sư điệt yêu quý, trong lòng không khỏi phẫn nộ: ngươi dạy trò kiểu gì vậy?
Tả Thính Hàn nhướng mày, thản nhiên đáp: “Bình đó là trà pha mật ong, nàng thích uống loại ấy.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play