Thì ra… là thật! Đừng nói nữa, đừng nói nữa a!
Bạch Vãn Sương đỏ bừng đến tận mang tai, nàng vội lấy tay che mặt: “…Xin lỗi sư tôn, đồ nhi không cố ý.”
Thật quá mất mặt rồi! Nàng suýt nữa thì tưởng mình sau khi mất trí nhớ tỉnh lại đã có thêm một vị phu quân tuấn tú, may mà mình miệng nhanh hỏi trước một câu, nếu thật sự lỡ miệng nói ra mấy lời đại nghịch bất đạo kia, nàng e là không còn mặt mũi ở lại nơi này nữa rồi, quả thực là không thể cứu vãn.
Hệ thống vui mừng khi thấy nàng lúng túng, còn cố tình bắt chước giọng điệu nàng: 【Ngài đẹp thật đấy~ Soái quá trời luôn~】
“Ngươi chưa nói điều gì thất thố, không cần xin lỗi.” Tả Thính Hàn không cảm thấy có gì khác biệt, thường ngày nàng vốn hay khen hắn lợi hại, nay chỉ là khen thêm một câu dung mạo tốt thôi.
Bạch Vãn Sương cố gắng trấn định tâm tình rối bời này. Không sao, không sao… sư tôn không trách nàng.
Nàng hé tay qua kẽ ngón, thấy màu chăn đệm lạ mắt, bèn nghi hoặc hỏi: “Chúng ta vẫn còn ở Tử Tiêu Cung sao?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT