“Cảm giác cây ở đây cao hơn nhiều rồi… Chỗ này thường có yêu thú xuất hiện, phẩm giai không cao, nhưng vẫn phải cẩn thận.” Tiêu Hành từng lưu lại ở rừng rêu này, nhưng cũng chỉ quen thuộc khu vực sườn núi, chưa từng đi quá cao.
Rừng rậm tụ bách độc, rắn rết trùng chuột đều là chuyện thường, dã thú bình thường với tu sĩ không đáng lo, nhưng yêu thú thì chưa chắc.
Trên nhánh cây cao vút, một mảng bóng chim đen kịt đang ẩn mình dưới tán lá, lặng lẽ quan sát hai bóng người dưới tàng cây.
Trong rừng yên ắng, Bạch Vãn Sương cố gắng đuổi kịp bước chân Tiêu Hành, mỗi bước lại dẫm lên lá khô vang lên tiếng “rắc rắc”, càng đi lên, độ dốc càng lớn, lá cây ẩm ướt trơn trượt khiến nàng bất cẩn trượt một bước.
“Không sao chứ?” Tiêu Hành quay đầu lại, thấy nàng kịp thời bám vào thân cây, liền mở miệng hỏi han.
Bạch Vãn Sương cúi đầu nhìn đất, không đáp, chỉ nhẹ kéo vạt áo hắn: “Sư huynh, nhìn chỗ này, đừng ngẩng lên.”
Tiêu Hành khó hiểu nhưng cũng làm theo. Cúi đầu nhìn xuống dưới lớp lá mục bị gạt ra là một đống phân chim chất đống, có vài phần hãy còn tươi, thậm chí còn có mảnh xương vụn chưa tiêu hóa hết.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play