Tác giả: Muội Chỉ Ái Cật Nhục
Bước ra khỏi đồn công an, Hạ Bắc Bắc hít căng lồng ngực một hơi khí trời trong lành của buổi tối.
“Chị Hồng.”
Từ phía một chiếc xe hơi cách đó không xa vọng lại tiếng gọi quen thuộc của một người đàn ông. Hạ Bắc Bắc ngẩng đầu, liền thấy đồng nghiệp của mình – Giám đốc Lưu Dịch Dương của khách sạn Đỉnh Phong.
Trong đầu Hạ Bắc Bắc, những ký ức riêng tư của Đào Hiểu Hồng vốn rất ít ỏi. Thôi thì, bi ai của vai ác người qua đường Giáp, nào ai thấu!
Cũng may, Lưu Dịch Dương là cái tên đã từng được nhắc đến trong tiểu thuyết. Sách viết hắn là một người vô cùng khéo đưa đẩy, lõi đời, và nghe đâu là bạn thân nhiều năm của Đào Hiểu Hồng.
“Dịch Dương, vẫn là cậu hiểu ý tôi nhất!”
Hạ Bắc Bắc siết chặt chiếc áo khoác trên người, bước nhanh đến bên xe của Lưu Dịch Dương: “Nhanh lên, mau đưa tôi về khách sạn, tôi phải tắm rửa thật sạch để xua đi vận đen này đã.”
“Ừm.”
Lưu Dịch Dương cười khẽ, ánh mắt lướt qua chiếc áo khoác Hạ Bắc Bắc đang mặc. Hắn chợt khựng lại: “Chị Hồng, cái áo khoác này của chị là…”
“À, cái này ấy à, lát về tôi vứt thẳng vào thùng rác luôn.”
Nghĩ đến vẻ mặt cau có của ai đó trong phòng thẩm vấn, Hạ Bắc Bắc không khỏi bĩu môi. "Tên cảnh sát thúi, bày đặt làm cao làm gì chứ?"
“Khụ, khụ khụ.”
Nghe Hạ Bắc Bắc nói vậy, Lưu Dịch Dương không kìm được ho khan mấy tiếng, muốn nói gì đó nhưng lại tỏ vẻ khó mở lời.
"Trời ơi là trời! Cô nương này! Đây là chiếc áo khoác được chính tay danh sư số một nước Ý thêu đính thủ công, giá trên trời đó! Một bộ đồ này thôi cũng gần bằng mấy năm lương của chúng ta rồi, vậy mà chị lại muốn ném vào thùng rác? Quả nhiên, chị chỉ hợp với mấy món hàng ‘hot’ trên Taobao thôi mà."
Cùng lúc đó, tại một phòng thẩm vấn khác của đồn công an.
“Rầm!” một tiếng, cả một xô nước lạnh to tướng dội thẳng vào người Lâm đại thiếu.
“Lâm Lương, tỉnh rượu chưa?”
Giọng nói lạnh băng đột nhiên vang lên trên đỉnh đầu Lâm Lương.
“Tao x* mày… mày!”
Lâm Lương đang nằm bệt dưới đất chợt bật dậy, trần truồng vung tay vung chân định lao tới. Cho đến khi hắn nhìn rõ người đối diện mình, vẻ mặt hắn lập tức trở nên muôn màu muôn vẻ: “Hách… Hách Thiếu Ngôn! Sao anh lại ở đây?”
Đứng trước mặt Lâm Lương không ai khác chính là đội trưởng Hách vừa thẩm vấn Hạ Bắc Bắc.
Hách Thiếu Ngôn là tên của hắn, và một thân phận khác của anh chính là người thừa kế số một của danh môn Hách gia.
Lúc này, Hách Thiếu Ngôn vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc, lạnh nhạt: “Như cậu thấy đấy, tôi đang làm việc ở đây.”
Lâm Lương: …
"Trò đùa này có hơi quá rồi không?"
Đường đường là người thừa kế Hách gia, cho dù có muốn bước chân vào con đường quan trường cũng đâu cần phải bắt đầu từ một công việc cơ bản như thế này? Chẳng lẽ đây là sở thích đặc biệt của Hách đại thiếu sao?
“Hách thiếu, không, Hách cảnh sát, anh xem tôi có phạm sai lầm gì đâu? Tôi chỉ là uống vài chén rượu rồi trêu đùa cô bé kia thôi! À đúng rồi! Sau đó có một con ranh ba tám lao vào, nó đạp tôi một phát, suýt nữa đá phế cái… mệnh căn của tôi! Tôi muốn kiện nó! Tôi nhất định phải kiện nó tội cố ý gây thương tích!”
Nghe Lâm Lương lên án, Hách Thiếu Ngôn khẽ nhíu mày: “Người phụ nữ đó đã được tôi cho về rồi.”
“Đù má, tính cô ta lần này may mắn! Lão tử sớm muộn gì cũng tìm người xử lý cô ta.”
Lâm Lương vừa khẽ rủa thầm, vừa cau mày nhìn cơ thể trần trụi của mình: “Cái đó… Hách cảnh sát, cho tôi xin bộ quần áo mặc vào được không?”
Hách Thiếu Ngôn ngước mắt liếc Lâm Lương một cái: “Lát nữa tôi sẽ cho người mang đến cho cậu. Sau này, cậu tốt nhất là tránh xa Cảnh Nghiên ra một chút. Nếu không… đừng trách tôi không khách khí!”
Cảnh Nghiên?
"Ách, chẳng phải là con cừu non kia sao?"
"Nima, hóa ra đó là người Hách thiếu để mắt tới!" Nghe Hách Thiếu Ngôn nói, Lâm Lương không khỏi cười tặc lưỡi: “Hiểu rồi! Hiểu rồi! Hách cảnh sát cứ yên tâm, tôi tuyệt đối là một công dân tốt đẹp. Chúng ta cảnh dân hợp tác, cùng xây dựng một ngày mai tươi sáng!”
Nghe Lâm Lương nói, Hách Thiếu Ngôn vẫn giữ vẻ mặt vô cảm. Biết vị Hách đại thiếu này vốn là kiểu "mặt đơ" như vậy, Lâm Lương cũng đơn giản dứt khoát ngậm miệng, đứng sang một bên ngoan ngoãn làm một mỹ nam tử trần trụi.
Không lâu sau, người nhà họ Lâm cũng đến đón Lâm Lương về.
“Đội Hách.”
Thấy người nhà họ Lâm đã đi hết, Hà Phong – người đã cùng Hách Thiếu Ngôn ra hiện trường bắt người ở Đỉnh Phong – vẻ mặt do dự bước đến bên cạnh Hách Thiếu Ngôn: “Đội Hách, Đào Hiểu Hồng và Lâm Lương đều đã được bảo lãnh rồi. Còn cô bé Cảnh Nghiên thì sao? Không liên hệ được người nhà cô ấy, cô bé hiện tại thuốc đã hết tác dụng, đang gục trên giường khóc đó. Anh có muốn qua xem không?”
Hà Phong không rõ Hách Thiếu Ngôn và Cảnh Nghiên rốt cuộc có quan hệ gì, nhưng rõ ràng lần ra hiện trường khẩn cấp này, Hách Thiếu Ngôn chính là vì Cảnh Nghiên mà đến. Vừa rồi trở về, anh ta cũng lập tức sắp xếp bác sĩ đến khám cho Cảnh Nghiên trước, sau đó mới đi thẩm vấn Đào Hiểu Hồng.
Hà Phong biết rõ bối cảnh của Hách Thiếu Ngôn, vì vậy, bất cứ động tĩnh nào từ phía Cảnh Nghiên, hắn đều lập tức đến báo cho Hách Thiếu Ngôn.
Biết suy nghĩ của cấp trên, làm điều cấp trên muốn làm – đó mới là một thuộc hạ, không, là một cấp dưới đủ tiêu chuẩn.
"Nhanh vậy đã không sao rồi sao?"
Nghe Hà Phong nói, Hách Thiếu Ngôn khẽ nâng mí mắt: “Nếu cô ấy không sao, cứ để cô ấy về đi.”
Hà Phong: …
"Đại thiếu gia ơi, kịch bản này sai rồi!"
"Anh phải đi hỏi han ân cần, bày tỏ chút tâm ý chứ? Vẻ mặt hờ hững nói cho cô ấy về là định làm cái trò gì vậy? Tư tưởng của người giàu đúng là khó nắm bắt mà…"