Trạm y tế nhỏ này tuy không cao, nhưng chức năng khá đầy đủ, nhìn qua còn có vẻ rất “ra dáng chuyên môn”. Thực ra thì mở cũng tùy tiện lắm, tầng trên cùng còn có cả một cái… tạp hóa mini.
Lục Tinh Triệu cầm quân đao trong tay, bên hông cắm sẵn súng ngắn, đi thẳng ra hành lang, để Hoài Lâm và Nghiêm Phi Quang trốn trong cái tạp hóa kia mà tự do lục lọi.
Chỗ này xem ra đã bị ít nhất hai nhóm người tìm qua một lượt, chắc là hồi bùng dịch vừa mới bắt đầu. Hoài Lâm chỉ có thể lần mò trong đống đồ mà bọn họ chưa kịp mang đi, cũng nhặt được vài thứ hữu ích như kẹo cao su, xà phòng, bấm móng tay, nhưng đáng giá nhất vẫn là… hai hộp sữa bột.
Chắc mấy người kia vừa nhìn thấy là sữa trẻ em liền chê, tiện tay quăng lại. Hoài Lâm thì quý như vàng, cẩn thận nhét luôn vào túi nylon — thứ này chính là đạm với vi lượng chất quý hiếm giữa ngày tận thế đấy chứ còn gì.
Nghiêm Phi Quang cũng đang bới tung mọi thứ lên theo kiểu "làm cho có".
Hoài Lâm từng nghe hắn là kiểu người “không bao giờ trữ đồ”, thế nên thấy hắn cũng xắn tay vào phụ thì hơi ngạc nhiên, hỏi:
“Ủa, anh cũng tìm đồ à?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play