Mọi người đều cho rằng máu chắc chắn là thứ thu hút tang thi nhiều nhất, bởi vì… bởi vì cá mập, hổ, sư tử – những loài thú săn mồi hung dữ – chẳng phải đều cực kỳ nhạy cảm với mùi máu sao? Tang thi đuổi theo người chẳng phải là để ăn thịt uống máu à?
Nghe Hoài Lân hét lên một câu, cả đám người đều ngơ ngác.
Hoài Lân vừa tức vừa buồn cười, giải thích: “Mấy người nghĩ bây giờ là ngày thứ mấy sau khi dịch bùng phát? Trời đất, lúc đầu chết bao nhiêu người chẳng phải mấy người cũng biết à? Tang thi dù có gặm xác người cũng phải để lại thi thể chứ? Thời gian ngắn ngủi thế này thi thể còn chưa kịp phân hủy, mỗi ngày vẫn có vô số người bị giết, mấy người nghĩ mang theo một miếng thịt là có thể át hết mùi máu tanh trong môi trường à?”
Mọi người: “……”
Nghe phân tích như vậy, hình như… đúng thật.
Hoài Lân lại nói: “Tang thi không đơn giản như mấy người tưởng đâu, không phải cứ vô não đuổi theo mùi máu. Cách chúng phân biệt con người phức tạp lắm, trong đó khứu giác là công cụ hữu hiệu nhất. Mắt chúng chỉ nhận dạng sinh vật có hình người, vậy thì làm sao để phân biệt người sống với tang thi? Là dựa vào mùi chúng ngửi được. Con người luôn trao đổi chất và tiết ra mồ hôi, còn tang thi thì không có. Đây mới là lý do mùi của người sống khiến chúng bị kích thích, còn người chết thì không.”
Mọi người lặng lẽ vây thành một vòng tròn, cảm giác chẳng khác gì học sinh đang bị lên lớp, thỉnh thoảng lại ngọ nguậy vì không được tự nhiên.
Đan Triết cũng bị lôi ra, mặt mày căng cứng, bắp đùi quấn đầy băng gạc.
Cao lão đại có hơi ngượng ngùng: “Ý cậu là tôi ngay từ đầu đã nghĩ lệch rồi, không phải mang thịt người mà là mang… mồ hôi à?”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play