Khi ống thông gió được thông suốt, không khí lạnh trong lành bắt đầu len vào kho, đi đến đâu khiến người ta tinh thần phấn chấn đến đó.
Đứa trẻ kia cũng tỉnh lại, bắt đầu khóc đòi ăn.
Hoài Lân đứng ngồi không yên, sốt ruột đi vòng vòng hai vòng, cúi đầu nhìn Lục Tinh Triệu đang nằm — đôi mắt nhắm chặt, mí mắt khẽ động không yên, chân mày nhíu chặt, như còn đang lo lắng điều gì.
Mấy tiếng hôn mê sau khi thức tỉnh là thời điểm yếu nhất của dị năng giả. Hoài Lân đã dốc hết can đảm, từ bỏ khu cách ly an toàn trong gang tấc, cùng Lục Tinh Triệu phiêu bạt bên ngoài, chính là để bảo vệ anh trong lúc nguy hiểm này.
Nghĩ đến đây, Hoài Lân hít sâu một hơi, ngực như được lấp đầy bởi thứ gì đó vừa mềm mại lại kiên cường, lấy hết dũng khí bước tới.
“Các người… không thể thông gió kiểu này được…” Hoài Lân bước tới góc phòng, cố gắng giữ vững khí thế, “Sẽ thu hút tang thi tới đấy.”
Cả nhà kia đang bận bịu chăm con, người mẹ vừa khóc vừa bóp nhân trung, nghe thấy lời cậu thì hét toáng lên: “Đứa con hoang ở đâu ra thế này, không có dạy dỗ à! Con tôi thế này rồi, cậu còn chỉ biết lo cho mình!”
“Nhưng mọi người sẽ gặp nguy hiểm, không chỉ tôi đâu, còn có cả các người, con các người, tất cả mọi người ở đây đều sẽ nguy hiểm…” Hoài Lân cố gắng giải thích, “Nếu sợ đứa nhỏ không thở nổi, có thể bế riêng nó ra chỗ thoáng khí. Tôi thấy cửa phòng ở đây cũng khá chắc chắn mà…”
“Lương tâm của mày để chó gặm rồi à? Hả? Mày muốn đuổi tụi tao ra ngoài cho chết đúng không, thấy chết không cứu còn mong tụi tao chết cho nhanh! Tao nói cho mày biết, mày sẽ bị trời đánh chết không toàn thây!” Người phụ nữ gào lên.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play