Thôi vậy… buổi tối đi mua hai món ngon, đến nhà sư phụ cầu xin y vậy. Sư phụ cậu thích ăn thịt bò, nhưng thịt bò thời này là hàng cấm, muốn ăn thịt bò phải là bò cày nhà ai đó chết bệnh hoặc chết già thì mới mua được chút ít, nếu không tự ý giết bò cày là bị kết tội lưu đày đấy.

Đang nghĩ có nên quay về hiện đại cắt hai cân thịt bò mang đến không, thì từ trong phòng có một ông lão nhỏ con đi ra, ông lão mặc trường sam màu chàm, bộ dạng rất tinh ranh, ông ta thấy Úc Ninh thì vui vẻ ra mặt, tiến lên hai bước nắm tay Úc Ninh kéo đến phòng thu chi: “Tiểu Úc sao cháu lại đến đây? Chắc là biết cuối tháng trong tiệm phải đối chiếu sổ sách rồi chứ gì? Đi đi đi, mấy ngày nay ông già này đối chiếu sổ sách đau cả mắt, cháu đến thì tốt quá rồi.”

Người đến là Lưu tiên sinh phòng thu chi, Lưu tiên sinh thực ra là người đầu tiên muốn thu nhận Úc Ninh làm đồ đệ, ban đầu Úc Ninh đến thành làm công, công việc đầu tiên là đọc sổ sách cho Lưu tiên sinh, làm được một thời gian Lưu tiên sinh thấy Úc Ninh tính toán vừa nhanh vừa giỏi, liền muốn tiến cử cậu đến Ngọc Thương Trai làm việc, cũng là muốn đường đường chính chính thu nhận cậu làm đồ đệ, không ngờ Mai tiên sinh lại ngang nhiên cướp người, ai bảo Mai tiên sinh là sư phụ lâu năm trong tiệm, luận về quyền phát ngôn thì chưởng quỹ cũng chỉ tính là đứng thứ hai, chuyện này chỉ có thể cho qua.

Nhưng Lưu tiên sinh cũng không nản lòng, Mai tiên sinh trách mắng Úc Ninh không có chút thiên phú nào cũng không phải là chuyện một hai ngày, ông ta cứ thành thật đợi đấy, thường nói với Úc Ninh rằng đợi đến khi nào Mai tiên sinh thực sự không vừa mắt cậu đuổi cậu ra khỏi sư môn, thì ông ta vẫn bằng lòng thu nhận Úc Ninh làm đồ đệ. Nhưng đợi mãi đợi mãi, mấy tháng trôi qua, Mai tiên sinh mắng thì mắng, nửa chữ cũng không nói muốn đuổi Úc Ninh ra khỏi sư môn, nhưng cứ như vậy mỗi lần Lưu tiên sinh thấy Úc Ninh đến cũng vui vẻ lắm – ông ta tuổi đã cao, xem sổ sách luôn cảm thấy vất vả, có Úc Ninh ở đây, ông ta mất nửa ngày là làm xong việc của nửa tuần.

Úc Ninh rất cảm kích Lưu tiên sinh, nghĩ bụng Lưu tiên sinh đã có việc cần làm thì cậu cũng không về cắt thịt bò nữa, lát nữa đi mua hai món nhắm ở Hoan Hỉ Lâu bên cạnh là được rồi, Mai tiên sinh cũng thích món Phật nhảy tường trứ danh của Hoan Hỉ Lâu lắm, chắc là sẽ không quá kén chọn, thế là cậu liền đi theo Lưu tiên sinh đến phòng thu chi xem sổ sách.

***

Hoan Hỉ Lâu cũng là một nơi rất kỳ diệu, nghe qua đã thấy là một nơi không đứng đắn lắm, nhưng xét về mặt kinh doanh thì đúng là một nơi không đứng đắn thật, nhưng đồ ăn ở một thanh lâu nhỏ bé như vậy lại thuộc hàng thượng hạng, nổi tiếng nhất phải kể đến món Phật nhảy tường và chân giò da hổ của đầu bếp chính Tạ sư phụ, vì Mai tiên sinh thích ăn nên Úc Ninh suýt nữa đã trở thành khách quen ở Hoan Hỉ Lâu rồi. ( truyện trên app T•Y•T )

*Hoan Hỉ Lâu: dịch thô là lầu Vui Vẻ :))))

*Phật nhảy tường:

*Móng giò da hổ:

Cũng giống như hôm nay, cậu vừa xuất hiện ở cửa, cô nương đón khách trong lầu đã vung khăn lụa, giọng nói nũng nịu tiến đến: “Úc tiểu tiên sinh lại đến mua móng giò da hổ cho Mai tiên sinh à? Không biết thiếp đây đến bao giờ mới có cái phúc phận, được ăn món ăn do Úc tiên sinh tặng cho thiếp đây?”

Úc Ninh không chút dấu vết tránh né cô kỹ nữ, khách khí gật đầu: “Cô nương muốn ăn, cần gì ta tặng? Cô nương chỉ cần mở miệng vàng ngọc, sợ là món ăn tặng cho cô nương có thể chất dài từ Hoan Hỉ Lâu ra đến tận cổng thành ngay ấy mà.”

Cô kỹ nữ nghe vậy thì che miệng cười khúc khích, vung vẩy khăn lụa để Úc Ninh vào: “Úc tiểu tiên sinh thật biết nói chuyện, thiếp cũng không làm phiền Úc tiểu tiên sinh nữa, tiên sinh mau vào đi! Hôm nay có khách quý, tiểu tiên sinh nhớ phải tránh mặt một chút.”

“Đa tạ cô nương.” Úc Ninh gật đầu, nghe theo lời nàng, dứt khoát không đi đại sảnh nữa, mà trực tiếp đi theo đường hầm của tiểu nhị mà đến chỗ tổng quản. Trong thanh lâu thường có thiết kế đường hầm, rất hữu dụng, từ người chạy bàn đưa cơm đưa nước, đến kỹ nữ có khách không muốn gặp, hoặc là vị đại nhân nào đó bị sư tử Hà Đông trong nhà xông đến bắt người, đều được họ trốn tránh qua đường hầm này. Tổng quản lúc này đang bận tối mắt tối mũi, thấy Úc Ninh từ đường hầm đi ra, liền tươi cười đón tiếp: “Úc tiểu tiên sinh đến rồi à? Vẫn giống như mọi khi, một phần móng giò da hổ chứ ạ?”

Úc Ninh mỉm cười gật đầu, nói: “Lần này thêm một nồi Phật nhảy tường nữa.”

Phật nhảy tường món này đúng là món hời lớn, phải biết rằng một nồi Phật nhảy tường phải hầm đến ba bốn ngày trời, còn Hoan Hỉ Lâu thì ngày nào cũng phải chuẩn bị, bất kể là có khách mua hay không. Bình thường thì hầu hết là khách lẻ trong lầu gọi một hai chén, không nhiều nhặn gì, nhưng cũng đủ thu hồi vốn. Phần còn lại thì hoặc là mấy mụ quản sự trong lầu chia nhau, hoặc là đem biếu về phủ của Đông gia. Úc Ninh vừa mở miệng đã đòi một nồi, nếu là bình thường thì quản sự đã cười toe toét, nhưng hôm nay lại nhăn nhó nói: “Úc tiểu tiên sinh, hôm nay không may rồi, trong lầu có khách quý, gọi đích danh muốn nếm thử món đặc trưng, chúng tôi không dám đắc tội đâu…”

“Hay là ngày mai ngài lại đến, tôi làm chủ biếu ngài một đĩa Bát Bửu được không?”

Úc Ninh nghe nói không có Phật nhảy tường, không khỏi nghĩ đến dáng vẻ Mai tiên sinh tức giận đến nỗi ném cả miếng ngọc bình an hôm nay, không khỏi thở dài. Cậu nghĩ ra một cách thỏa hiệp: “Vậy ông lén chia cho ta một chén được không? Ta cũng là khách quen của quán ông mà, một nồi to như vậy chia ra một chén nhỏ ai mà biết được chứ?”

Tổng quản mặt mày khổ sở nói: “Ngài muốn lấy mạng ta rồi Úc tiểu tiên sinh ơi, ta không dám đắc tội khách quý đâu.”

“Vậy thôi, cho một cái móng giò da hổ đi, với lại tám đĩa món nóng nữa… Cái này thì có chứ hả?”

Tổng quản vừa nghe Úc Ninh chịu nhường bước, liền gật đầu lia lịa: “Có có, ngài chờ một chút.”

Tổng quản đã nói như vậy là đòi mạng ông ta rồi, Úc Ninh cũng đành bỏ cuộc. Nhưng cậu lại có chút tò mò, kéo tổng quản lại hỏi nhỏ: “Chẳng lẽ hôm nay người trong đó là Tri phủ đại nhân?”

Tổng quản ngó trước ngó sau, thấy không ai chú ý mới nhỏ giọng nói với cậu: “Ngài đừng có tiết lộ ra ngoài đấy nhé… Tri phủ đại nhân tối nay ở trong đó là để hầu rượu!”

“Vậy thì trách không ông được rồi.” Úc Ninh vừa nghe, lập tức kính nể tổng quản. Tri phủ mà đổi thành thời hiện đại thì chính là một tỉnh trưởng, hôm nay còn phải hầu rượu, vậy thì chính chủ phải là nhân vật cỡ nào chứ? Cậu mà mở khách sạn, đừng nói là quan to hơn tỉnh trưởng, chỉ cần một tỉnh trưởng đến nhà cậu ăn cơm thôi, cậu cũng sẽ dẹp hết để chỉ tiếp đãi vị này, còn muốn kéo băng rôn ghi chữ ‘Nhiệt liệt chào mừng lãnh đạo XXX đến thăm’ các kiểu. “Vậy ông mau chuẩn bị cho ta, ta lấy rồi đi ngay, không làm phiền ông nữa, tối nay hẳn là ông bận rộn lắm đây.”

“Đều là đồ làm sẵn cả, ngài chờ một chút! Ta đi chỗ khác bận đây, có nhỡ chậm trễ ngài xin đừng để bụng!” Tổng quản đáp lời, vội vàng sai người đi dặn nhà bếp, rồi không lâu sau có một đầu bếp nhỏ xách một hộp thức ăn đến giao cho Úc Ninh. Đầu bếp nhỏ cũng bộ dạng bận tối mắt tối mũi, mồ hôi nhễ nhại: “Sư phụ nghe nói là món Mai tiên sinh muốn ăn, đặc biệt tranh thủ làm xong các món ngài gọi, ngài đi thong thả!”

“Vậy thay ta gửi lời cảm ơn đến Tạ sư phụ!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play