Cố Loan thở dài không nói, đứng bên cạnh Dư Diêu.
Một giờ sau, ngôi nhà được sửa xong, một số lỗ hổng đều được vá lại, không còn cảnh gió thổi là bay mất.
Tống Bác Dương lau mồ hôi, đi đến: “Vợ à, về nhà thôi.”
Dư Diêu đứng dậy khỏi tảng đá, cười dịu dàng với Tống Bác Dương: “Được, chúng ta về nhà, Nguyệt Nguyệt đói rồi.”
“Chúng ta về ăn cơm.”
Tống Bác Dương nhận lấy búp bê vải trong tay Dư Diêu, nắm tay cô ta.
Anh ta cảm thấy vợ mình hôm nay khá hơn một chút, không chạy lung tung, vẫn luôn ở bên cạnh đợi anh ta.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT