Đây vẫn là con số ước tính một cách thận trọng, cụ thể có bao nhiêu người, cô thực sự không biết.
Nhưng ngay cả bảy tám chục triệu người, cũng không thể lên hết tàu, vì không có nhiều tàu đến vậy.
Ánh mắt của Vương Viễn và Thường Dịch buồn bã, cùng nhau lắc đầu.
“Tàu không chở được nhiều người như vậy, chúng tôi phải... phải bỏ lại nhiều người.”
Vương Viễn khó khăn đau đớn nói, rõ ràng quyết định này khiến ông ấy vô cùng đau khổ.
“Tôi sẽ ở lại, chúng tôi nợ họ.”
Thường Dịch trong nháy mắt già đi rất nhiều, tóc hai bên thái dương trong vài ngày đã bạc trắng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play