Bầu không khí trong vô thức dịu đi một chút.
Tống Du hiếm khi được gặp sự tồn tại không tầm thường như vậy, Sơn Thần cũng khó có thể gặp được người nào có tư cách cùng hắn trò chuyện với nhau, lại có sẵn quan hệ với vị tiền bối tổ sư kia, hai người bọn họ dường như không còn quan tâm đến cuộc “luận bàn” nho nhỏ trước đó nữa, mà còn ngồi đối diện nhau trong mái đình vừa hóng gió vừa nói chuyện phiếm một phen.
Hai người thảo luận với nhau từ chuyện trong thiên địa đến chuyện trên thiên đạo, từ bản triều cho tới tiền triều, nói từ vị tổ sư mà Sơn Thần nhận biết cho đến vị tổ sư đầu tiên lập nên Phục Long Quan ngày nay, lại nói từ Ngũ Hành linh pháp nói đến thuật pháp Bốn Mùa Luân Chuyển, cuối cùng thậm chí còn nói đến bản thân Sơn Thần và con đường thần đạo đang dần dần hưng thịnh.
Toàn bộ quá trình đều thoải mái và tùy ý không có bất kỳ chút vướng mắc nào, người bên ngoài nhìn vào chỉ sợ rất khó tưởng tượng hai vị này mới vừa rồi còn huyên náo với nhau bằng thanh thế to lớn.
Người tu đạo lúc đầu cũng là như thế.
Chỉ thấy gió núi không biết từ nơi nào thổi đến, thổi xuyên qua những cành tùng nhô ra, không rõ nó thổi khắp mái đình hay chỉ thổi xuyên qua mái đình, tóm lại chưa từng dừng lại, mặt trời cũng đang dần ngã về tây.
Sơn Thần giương mắt nhìn chân trời: “Không còn sớm nữa.”
“Mặt trời vẫn chưa lặn.”
“Ngươi còn không biết, đi về phía trước thêm mấy dặm đường, sau đó đi hướng bên phải của ngọn núi, cả vùng núi chỗ ấy nở đầy hoa Khương Phác.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play