Đêm đến, mưa lớn hơn so với ban ngày một chút, xối lên trên ô giấy dầu, tạo ra âm thanh lộp bộp, nghe rất êm tai, làm cho lòng người tĩnh lặng.
Tống Du vừa đi vừa nghĩ, tốc độ đi rất chậm.
Thủ pháp bên trên núi Mã Đề này thật xảo diệu, cho dù với tu vi cùng đạo hạnh của hắn, cũng chỉ có thể trông thấy con đường nhỏ này, cái đình này, lại không chú ý tới huyền cơ bên trong.
Chỉ cảm thấy tạo nghệ của người bố trí này rất không tệ.
Đương nhiên cũng không thể nói là chắc chắn.
Mọi loại pháp thuật trên thế gian, đều có huyền cơ, tựa như học thức của vạn người, nghề có vô số, nhưng có ai có thể chu toàn?
Nhất là thế giới này tin tức bế tắc, sau khi học thức cùng kiến thức đã đạt đến cảnh giới nhất định, muốn tiến bộ hơn, vậy chỉ có thể dùng đôi mắt để nhìn, dùng thời gian để vung đắp, dùng lòng của mình để tự mình cảm nhận.
Thần tiên sống cả ngàn năm cũng không dám nói rằng bản thân hiểu rõ huyền pháp của thế gian như lòng bàn tay, huống chi Tống Du tới đây chỉ vẻn vẹn hơn hai mươi năm, thế gian còn nhiều thứ hắn không biết, Phục Long Quan cũng không có ghi lại những việc ấy.
Không phải cứ có đạo hạnh cao thâm là có thể thấu hiểu đạo lý của vạn vật, đạo hạnh là đạo hạnh, học thức là học thức, kiến thức là kiến thức, tu vi là tu vi, có là lão thần tiên thì vẫn có thể bị vài thủ đoạn nhỏ làm cho mê hoặc.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT