Một bữa cơm ăn ấm áp cả người, thêm chút cay của ớt làm đỏ mắt. Tiêu Kỳ bị vị cay này làm cho mắt đỏ lên, miệng lưỡi bỏng rát nhưng chỉ qua một lát thì hết.

Tự Cẩm ngồi cạnh bên cũng mặc kệ hắn, nàng biết rõ trong lòng hoàng đế đang khổ sở nhưng chuyện đó nàng không dám nhắc đến một chữ. Nàng chỉ ngồi đó gắp những miếng thật ngon cho hắn, tiện thể kể vài chuyện xưa thú vị mà phần lớn là chuyện do ký ức của nguyên chủ còn sót lại, có liên quan đến nàng ta lúc còn ở nhà.

“Tỉnh Khúc Châu là nơi địa linh nhân kiệt, dân chúng an bình, người tài giỏi xuất hiện lớp lớp, hóa ra nàng cũng sinh ra ở một chỗ rất tốt.” Phục hồi tinh thần lại, Tiêu Kỳ mới cảm thấy những hành vi của mình vừa nãy thật chẳng có ý nghĩa gì. Đường đường một vị đế vương mà khó chịu vì những chuyện không đâu. 
Nhìn Thái nữ nhỏ bé ngồi đối diện, thấy hắn giận cũng chẳng dám kêu oan ức, còn phải tìm chuyện dỗ hắn vui, ngay cả chuyện nhà nàng ngày xưa cũng lôi ra nói.

Trong bất giác nghĩ, một người ngốc nghếch như thế còn biết đi vòng dỗ mình, vậy mà nam tử đại trượng phu như hắn lại bị đánh bại bởi mấy chuyện cỏn con này sao?

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play