Tiêu Kỳ nghe Quản Trường An đáp lời, hơi do dự một lúc sau đó mới nói: “Ban thưởng Tô thái nữ hai xấp lụa mới cống, hai xấp gấm Hồ, đi đi.”
“Dạ.” Quản Trường An khom lưng lui ra ngoài. Ra cửa đại điện, trong lòng hắn ta vẫn nhớ nét mặt của Hoàng thượng. Dường như hắn ta vẫn cảm thấy Hoàng thượng còn muốn phân phó hắn chuyện gì, nhưng cuối cùng lại không nói, là hắn ta nhìn lầm sao?
Sau khi Quản Trường An lui ra, Tiêu Kỳ ngồi nghiêng người trên sập lớn, với tay lấy một quyển sách trên bàn nhưng không xem. Trong đầu lại nghĩ, ban thưởng cho nàng mấy xấp vải cũng không phải chuyện lớn gì. Hôm nay mình ăn cơm ở đó, người ngoài có nói cũng chỉ nói nàng khéo léo, biết chiều lòng người, làm cho mình vui nên được ban thưởng mà thôi.
Phi tần vị phần thấp, được ban thưởng nhiều cũng không tốt. Khiến cho người khác ghen tị thì sợ sẽ gây khó cho nàng. Một người ngốc nghếch như vậy, còn tự mình hố mình thì làm sao là đối thủ của người khác. Hắn không thay nàng lo liệu vài chuyện thì chỉ cần mình dăm ba tháng không ngó ngàng, lúc nhớ đến e là không thể gặp lại người.
Nếu là người khác cũng thôi, nhưng nàng … va chạm quý phi mấy lần...
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT