Tự Cẩm hít sâu một hơi, lúc này mới nhấc chân đi vào, bên ngoài không thấy người liền vén rèm lên trực tiếp đi vào trong. Đi vào quả nhiên nhìn thấy Tiêu Kỳ nửa nằm nửa ngồi ở gần cửa sổ trên giường lớn nét mặt tối sầm, trên trán viết chữ to “chớ dại tiến gần”. 
Từ sau lần trước đầu giường đánh nhau cuối giường hòa hảo, hai người lại như trở lại thời gian thân mật trước đây, nhưng cũng đã lâu không nhìn thấy vẻ mặt tối sầm như thế của Tiêu Kỳ.
Tự Cẩm đi tới ngồi xuống bên cạnh hắn, Tiêu Kỳ thấy nàng đi qua liền nắm tay nàng cũng không nói chuyện, ngửa đầu nhìn tấm màn che thêu rồng ngũ sắc không biết rõ đang suy nghĩ gì. 
Tự Cẩm bị hắn cầm tay, dù sao cũng đã thành thói quen, liền ngồi xuống, tự mình cũng nửa dựa vào trên gối, nửa dựa sát vào bên cạnh hắn.
Tiêu Kỳ nhìn thấy Tự Cẩm ngồi xuống liền giơ tay kéo nàng vào trong ngực, nhưng cũng vẫn không muốn nói chuyện. Hắn đang đầy bụng lửa giận, vừa tức mấy kẻ kia quá to gan lớn mật, chuyện như thế cũng dám làm được lừa gạt mình. Lại tự giận mình bị người khác lường gạt mà không phát giác được gì. 
Nếu không phải Tạ Hoàn lén để lộ tin tức, có phải hay không đợi đến khi ván đã đóng thuyền hắn mới biết rõ? Nếu như đến khi đó, hắn làm sao đối mặt với cả triều văn võ, bọn họ có cảm thấy hắn giống như một tên ngốc bị bọn họ đùa giỡn ở trong lòng bàn tay hay không?
Làm một vị hoàng đế, Tiêu Kỳ cảm thấy rất thất bại. Cảm giác thất bại này nồng đậm trong tâm trí hắn, không ngừng xoay chuyển.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play