Ngân Tô nhướng mày, vật phẩm này có giá trị nhất chính là có thể mang về thế giới hiện thực… Cô nghe Khang Mại nói rằng vật phẩm không thể mang về thế giới hiện thực, nhưng kỹ năng thiên phú thì có thể. Kỹ năng thiên phú giống như siêu năng lực cố hữu của người chơi, có thể sử dụng được ở thế giới hiện thực. Nhưng vật phẩm đạt được trong trò chơi thì không. Cái ‘Chip Trang Bị Vật Phẩm’ này lại có thể mang vật phẩm về hiện thực…
[ĐANG THANH TOÁN TÀI NGUYÊN PHÓ BẢN…]
[BẠN LÀ NGƯỜI CHƠI ĐẦU TIÊN PHÁ ĐẢO PHÓ BẢN NÀY, BẠN CÓ THỂ ƯU TIÊN CHỌN HAI VẬT PHẨM.]
Trước mặt Ngân Tô bật ra vài vật phẩm.
[DAO TỂ SÁT]
[ĐÈN PIN Y TÁ]
[DƯỢC PHẨM CHƯA RÕ TÊN]
[KÝ SINH]
Bốn vật phẩm. Hiện tại không nhìn thấy giới thiệu vật phẩm, Ngân Tô chỉ có thể dựa vào tên mà chọn.
[DAO TỂ SÁT: MỘT CON DAO PHAY SẮC LẸM, TÊN TỂ SÁT RẤT THÍCH DÙNG NÓ. KHÔNG ĐẸP MẮT CHO LẮM, NHƯNG CÓ LẼ NÓ CÓ THỂ BIẾN THÀNH DÁNG VẺ BẠN THÍCH.]
[DƯỢC PHẨM CHƯA RÕ TÊN: CÓ ĐỘC, RẤT ĐỘC, CỰC KỲ ĐỘC.]
Ngân Tô: “…”
Giới thiệu hay lắm, lần sau khỏi giới thiệu cũng được.
[ĐANG PHÁT TÀI NGUYÊN PHÓ BẢN…]
Giao diện cá nhân bắt đầu được cập nhật.
[SỐ HIỆU: 0101]
[HỌ TÊN: NGÂN TÔ]
[ĐỒNG VÀNG: 2]
[TÍCH PHÂN: 0 (+25200)]
[KỸ NĂNG THIÊN PHÚ: VẠN VẬT GIÁM ĐỊNH]
[THƯỞNG ĐẶC BIỆT: ĐẶC QUYỀN MIỄN TỬ PHÓ BẢN, DỊ HOA TIẾP MỘC, CHIP TRANG BỊ VẬT PHẨM]
[VẬT PHẨM: DAO TỂ SÁT, DƯỢC PHẨM CHƯA RÕ TÊN]
[CUNG ĐIỆN BỤI GAI: ĐANG MỞ KHOÁ]
[XIN NGƯỜI CHƠI ĐÚNG GIỜ TRỰC TUYẾN TRÒ CHƠI SAU 48 GIỜ. NẾU KHÔNG, NGƯỜI CHƠI SẼ BỊ CƯỠNG CHẾ THAM GIA TRÒ CHƠI. NẾU CẦN TIẾP TỤC Ở LẠI THẾ GIỚI THỰC TẠI, XIN DÙNG TÍCH PHÂN ĐỔI THỜI GIAN DỪNG LẠI.]
[TRÒ CHƠI CẤM KỴ MONG CHỜ LẦN TÁI NGỘ SAU CỦA BẠN.]
Trước mắt Ngân Tô, ánh sáng lóe lên liên tục, bên tai dần vang vọng tiếng người ồn ào, tiếng ô tô cán qua nắp cống loảng xoảng, tiếng chuông gió leng keng trong gió, tiếng trẻ con chạy nhảy hò reo đùa nghịch…
Ánh sáng ngày càng rực rỡ, những bóng hình dần hội tụ thành dáng người, từng người một. Cô đứng giữa một con phố thương mại đông đúc, hai bên là những tòa nhà cao tầng sừng sững như những con quái vật khổng lồ, khiến những người qua lại trở nên nhỏ bé.
An toàn, sạch sẽ, sáng sủa, náo nhiệt…
Đây là thế giới mà cô từng quen thuộc.
Cô đã trở về.
Trở về với nền văn minh hiện đại.
Niềm kinh ngạc tột độ bén rễ trong lòng Ngân Tô. Cô muốn hét lớn, muốn phát điên, muốn nói cho cả thế giới biết rằng cô đã thực sự trở lại.
Nhưng cô đã kiềm chế.
Ngân Tô nhận ra khi cô xuất hiện ở đây, những người qua lại chẳng hề tỏ vẻ bất thường, cứ như thể cô vẫn luôn ở đó vậy. Bốn phía, những mẩu tin tức vụn vặt điên cuồng ùa vào tai cô.
“Quán trà sữa này không sạch đâu, chúng ta qua bên kia đi, mới mở một quán, nghe nói ngon lắm.”
“Phí học thêm sao lại tăng nữa rồi, thế này thì làm sao chịu nổi.”
“Đi xem quán nướng mới mở đi, vào quán là tặng ngay một đĩa thịt nướng tươi ngon!”
“Cái người chơi 0101 đó từ đâu ra vậy? Số hiệu này đâu giống mấy số hiệu chúng ta biết?”
“Trên hot search nói, những số hiệu ngắn đều là người chơi thử nghiệm nội bộ trước khi Trò Chơi Cấm Kỵ giáng xuống toàn cầu… Không ngờ vẫn còn người chơi thử nghiệm nội bộ tồn tại, lại còn phá đảo phó bản tử vong nữa, vậy hắn phải trải qua bao nhiêu phó bản mới sống sót đến bây giờ, quá lợi hại.”
“Tôi muốn biết anh ta là ai quá.”
“Giờ ai cũng đang tìm người này, nghe nói nước ngoài cũng đang tìm, tôi đoán người chơi này tạm thời sẽ không lộ diện đâu.”
“Cũng chưa chắc đâu, đây chính là khoảnh khắc huy hoàng được vạn người chú ý mà.”
“Người chơi thông minh sẽ không tự biến mình thành mục tiêu đâu.”
“Phó bản tử vong hóa ra là có thể phá đảo được…”
Ngân Tô quay đầu nhìn mấy người trẻ tuổi đang thảo luận sôi nổi kia. Cô trước đó đã biết Trò Chơi Cấm Kỵ hiện nay đã trở nên quen thuộc với mọi người ở thế giới thực. Chỉ có điều 0101… Đó là số hiệu của cô. Những người này sao lại biết mình đã phá đảo phó bản tử vong?
Ngân Tô, một người đã tách biệt với xã hội, cảm thấy mình như một kẻ thất học tuyệt vọng. Cô cần nhanh chóng học bổ túc thôi.
“Mấy bạn nói 0101 là gì vậy?” Ngân Tô quay sang hỏi ngay mấy người trẻ tuổi kia để “học bổ túc”.
Mấy người trẻ tuổi không tỏ ra quá kỳ lạ, chỉ nói: “Bạn không xem hot search sao? Hot search bùng nổ rồi, với lại thông báo toàn cầu trước đó, bạn cũng không thấy sao? Người chơi 0101 đó đã phá đảo phó bản tử vong!”
Ngân Tô: “??”
Hot search?
Thông báo toàn cầu?
Thông báo kiểu gì cơ?
Trò Chơi Cấm Kỵ này quá đáng thế sao?
Ngân Tô không hỏi thêm nữa, nếu hỏi nữa thì sẽ quá đáng thật. Cô nói lời cảm ơn, thu ánh mắt lại, trước hết hít sâu vài hơi.
—Không khí tràn ngập khói xe ô tô cũng thật trong lành!!
Khi đôi chân chạm xuống mặt đất, cô mới thực sự chắc chắn rằng mình đã thoát khỏi phó bản, chấm dứt cơn ác mộng luân hồi vô tận.
Tâm trạng không tồi, Ngân Tô bắt đầu đánh giá nơi mình đang đứng. Cô cảm thấy vô cùng xa lạ với nơi này, hoàn toàn không có ấn tượng gì, nhưng những tòa nhà cao tầng phía xa lại có chút quen thuộc. Nơi đây, có lẽ chính là nơi cô bị kéo vào trò chơi. Trước kia, đây là một dãy nhà cũ ba bốn tầng, vì gần trường học nên mọc lên đủ các loại cửa hàng, quán ăn, nhộn nhịp phồn hoa. Năm năm trôi qua, đủ để một nơi thay đổi long trời lở đất.
Ngân Tô vươn tay sờ soạng khắp người, trong túi chiếc áo gió vốn trống rỗng trong trò chơi giờ lại có thêm một chiếc điện thoại, một chứng minh thư và một chùm chìa khóa. Chỉ có điều, chiếc điện thoại đã hết pin và tắt nguồn.
Ngân Tô đi đến chỗ có tủ kính để nhìn xuống, cô vẫn y hệt như 5 năm trước khi bị kéo vào trò chơi, không hề có bất kỳ thay đổi nào. Vậy cô bây giờ bao nhiêu tuổi rồi nhỉ?
Ngân Tô tìm một chỗ để sạc điện thoại. Chiếc điện thoại không được khởi động trong 5 năm, lúc bật nguồn có chút chậm chạp.
Thẻ điện thoại đã sớm hết tiền và bị khóa chiều đi, nhưng trước đó đã nhận được một vài tin nhắn, có lẽ khi đó điện thoại chưa tắt nguồn. Lúc này, những tin nhắn đó nằm yên trong danh sách của cô. Một phần tin nhắn là thông báo ai đã gọi cho cô, một phần là từ một số điện thoại không lưu tên.
[Hôm nay sao cậu không đến trường? Tớ mang bữa sáng cho cậu rồi.]
[Cậu có bị ốm không?]
[Sao điện thoại cậu không gọi được? Cậu rốt cuộc bị làm sao vậy?]
[Cậu có phải đã chặn số tớ không?]
[...]
[Cậu rốt cuộc đi đâu rồi?]
Ngân Tô không nhớ mình có bạn bè ở trường, mà số điện thoại này còn chẳng có ghi chú gì, lại càng không thể là bạn của cô. Ngân Tô thật sự không thể nhớ ra người đó là ai, đơn giản là không nghĩ nữa. Còn một số tin nhắn rác, không xem cũng được.
Cô hỏi chủ quán tốt bụng nơi mình sạc điện thoại xin mật khẩu Wi-Fi, thử mở ứng dụng mạng xã hội màu xanh lá cây, không ngờ dùng mật khẩu vẫn có thể đăng nhập được. Danh sách thì có khá nhiều tin nhắn… nhưng đa số đến từ các tài khoản công cộng. Mà mấy nhóm chat đều là 99+ tin nhắn. Những nhóm này đều là nhóm của trường học, nhưng bây giờ những người này đã tốt nghiệp và rời khỏi trường từ lâu. Những tin nhắn 99+ đó, có những tin đã dừng lại từ một năm trước.
Một nhóm chat có tin nhắn mới nhất và đông thành viên nhất là ‘Các bạn học Đại học Lan’.
[Chung Thư chết rồi.]
[Trò Chơi Cấm Kỵ sao?]
[Ừ, tang lễ các cậu có đi không?]
[Thôi bỏ đi… Nghe nói ai đi gần gũi với người chơi quá thì xác suất bị kéo vào trò chơi sẽ tăng lên, tớ không muốn…]