Ngân Tô chẳng đợi ai, quay người thẳng tiến về phía thang máy.
Khang Mại cảm thấy trên đường chắc chắn sẽ có biến cố, thời gian cho anh không còn nhiều, vội vã cầm đơn kiểm tra của mình đuổi theo Ngân Tô.
Đoạn đường trước đây thang máy vẫn dùng được, nhưng giờ lại không có điện, ấn nút chẳng thấy bất kỳ phản ứng nào.
Nhìn chiếc thang máy bất động, Ngân Tô lộ rõ vẻ không vui.
Khang Mại nói: "Xem ra chỉ có thể đi thang bộ thôi." Thang máy chắc chắn là vô dụng rồi.
"Thang bộ không hợp với tôi." Ngân Tô không định đi thang bộ. Cô đi đến cuối hành lang, đẩy cửa sổ ra, chống tay lên bệ cửa sổ rồi trèo thẳng ra ngoài.
"Chuyện gì thế này??" Khang Mại nhìn cô nhảy xuống, theo bản năng chạy lại nhìn xuống dưới.
Bên ngoài bức tường có mấy ô cửa sổ mái rất hẹp. Ngân Tô dẫm lên những ô cửa sổ mái đan xen ấy, nhanh nhẹn tiếp đất.
Cô phủi phủi chiếc áo gió, rồi chẳng quay đầu lại mà tiến thẳng về phía tòa nhà kiểm tra.
"..."
Thang máy không cho phép họ dùng, rõ ràng là muốn ép họ đi thang bộ. Mà khu vực cầu thang lại dễ xảy ra "quỷ đả tường" (hiện tượng mê hoặc khiến người ta đi lạc lối, đi mãi không ra), đây cũng là cách tốt nhất để kéo dài thời gian.
Một khi bỏ lỡ thời gian kiểm tra, bác sĩ sẽ "đến tận cửa"...
Thật là độc ác!
Nhưng trên tay cô ta chẳng phải có một chiếc đèn pin mới à? Đó hẳn là một vật phẩm chứ? Có thể giúp họ xuống lầu an toàn không?
Khang Mại không thể hiểu nổi ý nghĩ của người bạn cùng phòng "tâm thần" này, nhưng anh vẫn nhảy ra ngoài, học theo cách của Ngân Tô để xuống lầu.
...Dù sao thì anh đâu có đèn pin.
...
...
Từ tòa nhà nội trú đến tòa nhà kiểm tra phải đi xuyên qua một khu vườn.
Cả khu vườn chìm trong ánh trăng. Những lùm cây xanh tươi tốt đổ bóng xuống đất như những quái vật giương nanh múa vuốt. Gió thổi qua, bóng tối cũng lay động theo, trông như yêu ma quỷ quái, hung tợn dị thường.
Ngân Tô băng qua khu vườn, ánh mắt lướt qua những lùm cây ấy.
Cô chỉ cảm thấy cây cối trong vườn dường như tươi tốt hơn hẳn ban ngày.
Nhưng chúng chỉ lặng lẽ tắm mình trong ánh trăng, không nhìn ra điều gì đặc biệt.
"Sao thế?" Khang Mại đuổi kịp Ngân Tô, thấy cô dừng lại trong vườn, thuận miệng hỏi: "Có vấn đề gì ở đây à?"
Ngân Tô lắc đầu, tiếp tục đi về phía tòa nhà kiểm tra.
Khang Mại nhìn quanh những lùm cây, một cảm giác khó chịu không tên chợt trỗi dậy trong lòng anh.
Anh nhíu mày, sải bước đuổi theo Ngân Tô.
...
...
Tòa nhà kiểm tra.
Cả tòa nhà không hề bật đèn, thang máy vẫn ngừng hoạt động.
Trong không gian tĩnh lặng, âm u, một tia sáng xuyên phá bóng đêm, hai bóng người một trước một sau bước lên từ cầu thang.
Khi ánh sáng yếu đi, bóng tối lập tức bao trùm.
Có lẽ nhờ có đèn pin dẫn lối, Ngân Tô chẳng tốn mấy công sức đã tìm thấy phòng kiểm tra 401.
Cánh cửa phòng kiểm tra đóng chặt, bên trên dán một tờ bảng biểu.
Ngân Tô ghé sát vào xem, người đầu tiên là Khang Mại, người thứ hai là cô...
Hiện tại chỉ hiển thị hai cái tên.
Ngân Tô đang định dời tầm mắt, thì tên Phó Kỳ Kỳ hiện ra trên bảng biểu.
Đây hẳn là danh sách kiểm tra được sắp xếp theo thứ tự y tá đánh thức.
Họ đã đi một con đường không bình thường, không gặp trở ngại nào, cũng không bị chậm trễ thời gian. Vẫn còn nửa tiếng nữa mới đến giờ kiểm tra của Khang Mại.
Thời gian chưa đến, cửa phòng kiểm tra cũng không thể đẩy ra.
Còn sớm, Ngân Tô định đi xem những nơi khác.
Tầng này toàn là phòng kiểm tra. Các phòng khác có thể đẩy cửa ra, nhưng bên trong chỉ có những thiết bị y tế lạnh lẽo, chẳng có thứ gì khác.
Căn phòng cuối hành lang bị khóa. Ngân Tô đang định tìm cách mở, thì Khang Mại theo sau không nói lời nào mà đưa cho cô một chùm chìa khóa.
Ngân Tô rất cảm động, thấy mình bật đèn pin cho anh ta thật không uổng công.
Ngân Tô cũng chẳng hỏi chìa khóa này Khang Mại kiếm đâu ra, cầm chìa khóa liền mở cửa. Chìa khóa cắm vào ổ khóa, vặn hai vòng rồi "cạch" một tiếng, cửa mở.
Căn phòng này là một phòng trưng bày, trên những chiếc kệ sắt lạnh lẽo, san sát nhau, đặt đầy các mẫu vật ngâm trong formalin.
Mỗi mẫu vật đều có một mã số bên dưới.
【0360324】
【0520904】
Mã số này tương tự với mã số cô đã thấy trên tờ giấy kia.
Cô thử tìm mã số của mình, đáng tiếc ở đây không có.
Khang Mại hỏi: "Cô có thấy những mẫu vật này không ổn không?"
Ngân Tô dùng đèn pin chiếu chiếu, các loại mẫu vật rất đa dạng, nhưng mỗi mẫu vật đều có màu xanh lè, có cái trên bề mặt thậm chí còn mọc một lớp lông xanh.
Mẫu vật bị mốc, bị nhiễm khuẩn?
Hả?
"Rầm!"
Ngân Tô quay đầu lại thì thấy cửa phòng trưng bày đã đóng sập.
Giây tiếp theo, mắt cá chân cô chợt lạnh, cái lạnh buốt xương ấy khiến cô rùng mình: "Chào hỏi kiểu này không lịch sự lắm đâu nhé."
"Cái gì?" Khang Mại vẫn đang nhìn chằm chằm cánh cửa. Nghe thấy giọng Ngân Tô, anh tưởng cô đang nói chuyện với mình.
Anh nhìn về phía vị trí Ngân Tô vừa đứng, vừa vặn nhìn thấy cô gái đang cúi người kéo ra một cánh tay từ dưới kệ trưng bày. Cánh tay ấy càng kéo càng dài...
Ngân Tô kéo mãi mà không lôi được thứ dưới kệ trưng bày ra, thế là từ sau lưng rút ra con dao: "Còn không ra thì tôi chém đấy."
Cánh tay kia hiển nhiên không muốn ra, chẳng hề bận tâm đến lời đe dọa của Ngân Tô.
Ngân Tô giơ dao chém xuống.
Con dao phay sắc bén lạ thường, chém đứt cánh tay kia như cắt giấy, máu tươi bắn tung tóe khắp sàn.
Mà khi cánh tay bị chặt đứt, thứ dưới kệ trưng bày lập tức im bặt.
Chạy rồi?
"Chậc." Ngân Tô đá một cái vào cánh tay rơi trên mặt đất, đã biến về chiều dài bình thường: "Chạy cũng nhanh thật. Đồ nhát gan, không biết chơi."
Khang Mại: "..."
Cô ta thật sự quá điên rồi.
Cuối cùng thì ai mới là người chơi chứ?!
...
...
Có lẽ do thứ đã tập kích họ gặp bất lợi, tiếp đó chẳng có thứ gì xuất hiện nữa.
Phòng trưng bày ngoài những mẫu vật kia ra thì cũng chẳng có đồ vật nào khác.
Từ phòng trưng bày bước ra, Khang Mại liền thấy bên ngoài phòng kiểm tra 401 có một cô y tá mặc đồng phục xanh nhạt đứng đó, đèn phòng kiểm tra cũng đã sáng lên.
Những người chơi khác vẫn chưa đến.
Khang Mại nhìn đồng hồ, sắp đến giờ kiểm tra của anh rồi.
Ngân Tô đến gần hơn mới nhận ra cô y tá này chính là cựu y tá trưởng đã bị cô khiếu nại.
Cựu y tá trưởng thấy Ngân Tô, đáy mắt rõ ràng hiện lên sự oán độc.
Ngân Tô thì không ngờ lại có thể gặp lại người quen cũ ở đây, cô giơ tay chào hỏi: "Lại gặp mặt rồi, chị y tá. Chị được thăng chức rồi à?"
"..."
Cô ta trông như được thăng chức sao?
Cô ta rất muốn túm lấy người bệnh này mà chất vấn, rõ ràng đã nói sẽ không khiếu nại cô ta, vì sao vừa quay lưng lại khiếu nại ngay?
Cựu y tá trưởng u ám trừng mắt nhìn Ngân Tô, người không giữ lời, nhưng dường như vì ngại điều gì đó, đành nén sự oán độc xuống, nhìn về phía Khang Mại: "Ông Khang Mại, bác sĩ đang chờ ông."
Nói rồi, cô ta đẩy cánh cửa phía sau ra, làm một động tác mời.
Khang Mại nhìn cánh cửa mở hé, chẳng chần chừ gì, sải vài bước đi vào.
Cựu y tá trưởng lại trừng Ngân Tô một cái, rồi đi theo vào trong.
Ngân Tô như bất đắc dĩ rụt vai, dựa vào một bên chờ đợi.
Mười phút sau, cửa phòng kiểm tra mở ra.
Khang Mại sắc mặt không tốt lắm từ bên trong bước ra, cả người trông yếu đi hẳn một vòng.
Anh muốn nói chuyện với Ngân Tô, nhưng cựu y tá trưởng đã trực tiếp lên tiếng: "Bà Ngân Tô, bác sĩ đang chờ bà."
...
...
Ngân Tô cầm đơn kiểm tra đi vào.
Cựu y tá trưởng đóng cửa lại liền đứng ở cạnh cửa, không tiến lên cũng không ra ngoài, đứng bất động canh giữ ở đó.
Ngân Tô nhìn quanh một lượt phòng kiểm tra.
Phòng kiểm tra này rộng rãi hơn nhiều so với các phòng khác, giữa phòng là một bàn kiểm tra đủ chỗ cho người nằm xuống, hai bên đều là các loại thiết bị y tế.
Bên phải, cạnh cửa sổ, có một cái bàn. Lúc này, sau cái bàn đó ngồi một bác sĩ mặc áo blouse trắng.
Ngân Tô nhận ra diện mạo của ông ta. Đó là một trong hai bác sĩ trên cuốn sách giới thiệu viện điều dưỡng – trông già hơn trong ảnh.