Edit + Beta: Hayin
Vân Thư cười khổ, khẽ thở dài, kéo ghế dựa bên cạnh Nguyệt Nga rồi ngồi xuống, giữa mày đầy vẻ u sầu: “Cô nương, cô đừng nên gọi bọn ta là di nương nữa, ta không nhận nổi đâu.”
Vừa dứt lời, không đợi Tô Khuynh đáp lại, Nguyệt Nga đã buông lời mỉa mai: “Cũng không phải là không nhận nổi. Người ngoài không biết đều gọi bọn ta là di nương Tống gia, nhưng lại đâu biết rằng đừng nói đến từ đường của Tống gia, đến cả cổng lớn Tống gia còn chưa vào được chứ nói gì đến gặp mặt lão thái thái, như vậy thì đâu được gọi là di nương chứ? Cùng lắm chỉ là trò cười mà thôi.”
Tô Khuynh nhìn bọn họ: “Chẳng lẽ hôm nay hai người đến thăm là để kể khổ than phiền sao? Hay là muốn ta nhắc với Đại gia một tiếng, xin ngài ấy cho hai vị danh phận chính thức?”
Vừa dứt lời, thế nhưng Nguyệt Nga lại không nói gì, còn Vân Thư lại bỗng đờ người. Tô Khuynh thấy vậy, vô thức liếc nhìn Vân Thư một cái, trong lòng đoán được sơ sơ.
Nguyệt Nga nhướng mày nhìn Tô Khuynh: “Tục ngữ có câu người ngay thẳng không làm việc mờ ám, tuy Nguyệt Nga ta không thể coi là người tốt, nhưng nếu đã có lời muốn nói thì ta cũng không giấu giếm quanh co, cứ nói thẳng ra là xong. Ta đã được nghe qua về tình cảnh của cô nương rồi, nên cô nương đừng làm chuyện vô nghĩa như cầu tình với Đại gia, bởi vì e là cô nương chỉ muốn tránh né Đại gia càng xa càng tốt mà thôi.”
Mặt Tô Khuynh đổi sắc, chợt nhìn về phía Nguyệt Nga.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT