Thể loại: Cổ đại, cảm động, HE.
Độ dài: 1 tiết tử + 10 chương + 1 vĩ thanh ngắn.
Raw: Rich92 (TTV)
Dịch: QT.
Xếp chữ: Khuynh Thành.
Nguồn: Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.
--
Review bởi: Minh Diệu.
Truyện cổ đại, ngược tâm rất nhiều, ngược cả nam lẫn nữ luôn. Đã lâu tôi đọc bộ truyện mà không khóc thương hai nhân vật nhiều thế này.
Nữ nhân này, đích thực là một người cổ quái, nàng hành nghề y, nhưng nói năng lại cay nghiệt, lạnh lùng. Muốn nàng chữa bệnh cho hôn thê của hắn, phải đích danh hắn tới cầu.
Hắn nghe tin, vẫn mỉm cười chấp thuận. Ấy vậy khi gặp nàng, bắt gặp thân hình gầy trơ trọi ấy, tim hắn lại ẩn ẩn đau không thành lời. Hắn đáp ứng tất cả điều kiện của nàng, và nàng đồng ý xuống núi chữa bệnh cho hôn thê hắn.
Hắn không biết. Hắn không thể ngờ được đằng sau những hành vi, những lời nói khó hiểu của nàng tất cả đều cất giấu nỗi bi khốn khó thành lời. Tất cả đều vì hắn.
Nàng đã chờ trên núi Mi Sơn ròng rã 6 năm, đêm nào cũng mơ thấy hắn trở về, nhưng tỉnh dậy chỉ một thành cô quạnh. Lúc gặp hắn, nàng muốn đấu với ông trời, với số phận, nàng sẽ không chịu thua đâu, nàng phải giành lại hắn về.
Nhưng mà,...
Hắn không phải là hắn của ngày trước. Hắn giờ là Vô Song Công Tử, cao cao tại thượng, là chủ nhân của Thanh Nghiên Đài, là lãnh tụ của chính đạo giang hồ, bên cạnh có vị hôn thê sắc nước hương trời. Hắn sẽ yêu nàng sao?
Hắn sẽ yêu nàng sao?
Kí ức cắt rời, vụt đến vụt đi cứ vút ngang trong đầu hắn. Hắn đã mơ về ngày xa xôi. Một gã thư sinh Ân Tang, lạnh lùng khước từ tình yêu của Tiền Tụy Ngọc, dùng lời lẽ cay nghiệt hòng đẩy nàng ra khỏi cuộc đời.
Dù là vậy, khi thấy nàng vì hắn không biết bao nhiêu, dẫu hắn tàn nhẫn, nàng vẫn kiên trì đợi hắn, ngay cả lúc nàng bị thất trinh, nàng vẫn đợi hắn. Giây phút hắn ôm nàng, hắn đã nguyện buông xuôi những oán hận, những cuộc báo thù máu tanh. Tất cả nguyện vì nàng, bình yên qua ngày. Hắn là Mộc tiên sinh, nàng là Ngọc phu nhân, mãi mãi không rời.
Trớ trêu thay, ông trời vẫn mang lòng đố kị. Lại một lần nữa buộc hắn và nàng rời xa. Vì cứu hắn, nàng chấp thuận để hắn quên mình. Nàng nguyện ích kỉ để hắn được sống, trở thành con người khác, xóa sạch sẽ kí ức lúc trước.
Lần trùng phùng này tuy 6 năm, nhưng cũng rút mòn sinh lực của Tụy Ngọc. Nhưng nàng chưa bao giờ buông bỏ. Dường như thứ níu kéo để nàng còn tiếp tục sống là chờ đợi. May thay, mưa tạnh, gió ngừng, trời cũng không nỡ phụ người, nàng đã chờ đợi được.
Hắn trở về.
Từ nay không có Ân Tang mang lòng hận ý hoàng triều, cũng không có Vô Ngân đầy linh quang. Chỉ có Mộc tiên sinh, Mi Sơn Mộc tiên sinh, mới không phụ lòng Tụy Ngọc. Quyết không rời.