Nhà ăn.
Ngoài tiếng đũa va chạm thi thoảng vang lên rất nhỏ, trên bàn cơm không một ai nói chuyện. Minh Thù chuyên tâm ăn uống, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi những ánh mắt đánh giá lướt qua từ phía đối diện.
"Khụ..." Cha Khương ho khan một tiếng, mặt lạnh hỏi: "Khương Niệm, con về làm gì?"
"Ăn cơm chứ sao." Minh Thù ứng tiếng, miệng vẫn còn đầy thức ăn.
Cha Khương: "..."
Mẹ Khương ngầm đá cha Khương một cái, cười gắp thức ăn cho Minh Thù: "Con bé khó khăn lắm mới về ăn bữa cơm, có gì lát nữa hẵng nói. Nào, Niệm Niệm, ăn món cá trích kho tộ mà con thích nhất này."
Trước đây con bé này về nhà lần nào mà chẳng cãi vã ầm ĩ, khi nào lại ngồi ăn cơm yên tĩnh như thế này?
Khương Tầm ngồi cạnh Minh Thù, hắn gần như không động đũa, mặt lạnh không biết đang nghĩ gì.
Cả bàn đồ ăn gần như hoàn toàn bị Minh Thù "tiêu diệt" hết. Mẹ Khương xót xa vô cùng, đứa con gái bảo bối bà nuôi mười mấy năm, đây là ở ngoài đã chịu bao nhiêu khổ cực đây.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play