Hắn nhẹ nhàng đặt bàn tay lên đỉnh đầu nàng, nơi mái tóc đen nhánh mềm mại, khẽ vuốt ve một cách thong thả nhưng đầy uy quyền. Hắn không nhận ra rằng nét mặt mình lúc này nhu tình như nước, thế nhưng giọng nói từ tính, hơi khàn, lại tràn ngập sự sủng nịch: “Dư nhi, đừng sợ, mọi việc đã có trẫm ở đây.”
Không khí trong gian phòng bỗng trở nên ấm áp, triền miên. Cách đó không xa, Hàm Anh và Hàm Y liếc mắt nhìn nhau, khẽ thở phào nhẹ nhõm. Cả hai không hẹn mà cùng mím môi, nở nụ cười kín đáo, rồi lặng lẽ lui ra ngoài.
Lúc này, Kỷ Dư Đồng đã được hắn kéo ra khỏi chăn, ôm vào lòng như ôm một hài tử, đặt ngang trên đôi đùi rắn chắc, mạnh mẽ. Lưng nàng được bàn tay to lớn của hắn nhẹ nhàng vỗ về từng chút một.
Khi cảm xúc được xoa dịu bởi sự che chở và quan tâm lớn lao như vậy, thật khó có ai đủ sức chống cự, dù người ấy có là người mà nàng từng cực lực bài xích. Dù trong lòng nghĩ gì, ngay tại khoảnh khắc này, Kỷ Dư Đồng thực sự cảm thấy tâm tình dần bình ổn nhờ sự an ủi của hắn. Trong vòng tay mạnh mẽ ấy, nàng mơ màng, như muốn chìm vào giấc ngủ.
Khi cơ thể nàng trở nên mềm mại, nhu thuận và thả lỏng, Mâu Cận lập tức nhận ra. Nghe tiếng nàng khẽ thở dài bên cổ, hắn cúi đầu định nhìn khuôn mặt nàng. Thế nhưng, nàng chỉ càng thêm ỷ lại, vùi mặt vào lồng ngực hắn.
“Hôm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao nàng lại đột nhiên ngất xỉu, lại buồn bã đến thế? Có phải có người bất kính với nàng, khiến nàng khó chịu?”
Kỷ Dư Đồng trong lòng ngực khẽ lắc đầu, giọng mũi thì thầm mang theo nét kiều diễm vô hạn: “Không ai bất kính, cũng không có chuyện gì xảy ra. Ta chỉ là… nhớ nhà…”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT