Mâu Cận nghe Kỷ Dư Đồng nói một câu chẳng đầu chẳng cuối, không nhắc tên ai, nhưng hắn vẫn hiểu nàng đang ám chỉ điều gì.
“Dư nhi, nàng đừng lo lắng, cũng đừng thật sự coi bọn họ như phụ mẫu mà kính trọng. Thân phận của nàng tôn quý, chỉ đứng dưới trẫm, trước mặt bất kỳ ai, nàng cũng không cần phải khom lưng cầu toàn. Mọi chuyện đã có trẫm, nàng chỉ cần sống đúng với lòng mình là đủ. Nếu nói căng thẳng, thì đó phải là bọn họ mới đúng.”
Nói xong, hắn trấn an ôm chặt lấy thân hình mềm mại trong lòng, nghiêng đầu khẽ hôn lên nốt ruồi đỏ bên tai nàng, thì thầm bằng giọng trầm khàn: “Hồ sen này là do trẫm đặc biệt sai người chăm sóc kỹ lưỡng. Nhìn cảnh này, Dư nhi có nghĩ đến điều gì không?”
Vùng tai và cổ là nơi nhạy cảm của Kỷ Dư Đồng. Hơi thở ấm nóng cùng đôi môi của hắn chạm vào khiến nàng cảm nhận từng đợt tê dại, theo bản năng co người lại, nghiêng đầu muốn tránh. Nhưng bàn tay ấm áp ấy đã nhanh hơn một bước, nhẹ nhàng giữ lấy cằm nàng, kéo khuôn mặt nàng hướng lên. Đôi môi mang ý cười của hắn không chút do dự áp xuống.
Dưới ánh trăng thanh lãnh, trong đêm tĩnh lặng, hương sen say lòng người, một bóng dáng cao lớn và một thân hình thanh thoát ôm nhau bên hồ, trông thật sự vô cùng xứng đôi, tựa như một cặp bích nhân.
Khi cuối cùng được thả ra, Kỷ Dư Đồng chỉ biết hít thở gấp gáp, tham lam hít lấy không khí mang theo hương thơm. Cảm giác ngột ngạt vừa rồi vẫn để lại dư âm, đầu óc nàng mơ hồ vang lên từng tiếng, trước mắt mọi thứ đều nhòa đi, không còn rõ ràng. Làm sao nàng còn nhớ được hắn vừa hỏi gì?
Đôi mắt đen nóng bỏng của Mâu Cận lưu luyến trên đôi môi đỏ kiều diễm của nàng, ánh mắt càng thêm sâu thẳm. Hắn cố kiềm chế bản thân, không muốn ở nơi trời đất bao la này làm điều gì quá phận, nên khó khăn dời ánh mắt sang đôi mắt long lanh của nàng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT