Mâu Cận nghe tin xong, gương mặt lạnh lùng không lộ chút khác thường, chỉ khẽ giơ tay, bước chân không chút do dự, lập tức hướng sân bên cạnh mà đi.
Hắn không ngạc nhiên khi nàng đi tìm con chó ngốc nghếch kia. Kỷ Dư Đồng mới đến kinh thành, mọi thứ xung quanh đối với nàng đều xa lạ, lại thêm trong lòng mang khúc mắc. Việc nàng giữ con chó ấy bên mình một ngày cũng là điều dễ hiểu.
Đồ Linh trong lòng khẽ buông lỏng, biết lần này mình đã làm đúng. Đồng thời, ông ta cũng phần nào hiểu được thái độ của Vương gia đối với vị nữ chủ tử kia. Ông ta vội vàng bước theo, cất lời: “Bữa tối đã chuẩn bị xong, thuộc hạ xin phép truyền lệnh mang đồ ăn đến Cẩm Viện ngay bây giờ?”
“Được.” Mâu Cận đáp gọn.
“Vâng, Vương gia.”
Từ thư phòng của Mâu Cận đến Cẩm Viện chỉ cách một bức tường, chưa đầy thời gian pha hai chén trà, hắn đã đến trước cổng viện. Khi bước qua cổng, hắn nhìn thấy ánh nến mờ nhạt hắt ra từ căn phòng bên trong. Biết rằng trong đó có một nữ tử khiến lòng hắn rung động đang chờ đợi, trái tim vốn lạnh lùng cứng rắn của hắn bỗng chốc trở nên mềm mại.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play