Dương Đế ngồi trên long ỷ, thân hình không ngừng vặn vẹo, lòng dạ bất an. Hắn đã quen với cuộc sống thanh sắc khuyển mã, say mê trong vòng tay mỹ nhân. Nếu không vì Bắc Cương Vương vẫn còn tồn tại, hắn thân là hoàng đế, sao phải vất vả lo toan quốc sự như vậy? Nếu mọi việc đều phải đích thân hắn xử lý, vậy những triều thần được hắn nuôi dưỡng chẳng phải chỉ biết ăn mà không làm?
Thế nhưng hôm nay, cảm giác gấp gáp khi mới đăng cơ lại một lần nữa trỗi dậy, thậm chí còn mãnh liệt hơn trước, khiến hắn như bị trói buộc. Lần này, hắn không thể bất ngờ ra tay khiến Bắc Cương Vương mất mạng. Hắn còn phải đề phòng đối phương, đề phòng sự trả thù, đề phòng người ấy đến đoạt lấy ngai vàng và vạn dặm giang sơn của hắn!
Bàng Thanh cung kính bước nhanh vào, đem mọi chuyện vừa xảy ra bẩm báo rõ ràng. Nhìn thấy nét khoái trá vặn vẹo trên khuôn mặt Dương Đế, y lặng lẽ lui sang một bên, không dám lên tiếng.
Bất ngờ, một đại thần đến để thương nghị vội vàng lên tiếng, giọng đầy lo lắng: “Bệ hạ, ngài làm vậy liệu có chọc giận Bắc Cương Vương không? Trần nữ tử kia, suy cho cùng từng là vương phi của hắn. Hơn nữa, ngài còn cho công bố thánh chỉ khắp nơi. Nếu chuyện này đến tai Bắc Cương Vương, e rằng…”
Dương Đế không kiên nhẫn ngắt lời: “E rằng cái gì? Khi Trần nữ tử theo trẫm, nàng vẫn còn là tấm thân xử nữ, sao có thể xem là nữ nhân của Mâu Cận? Trẫm đã nhượng bộ, nguyện ý trả nàng lại cho hắn, vậy đã là nhẫn nhịn vô cùng nhục nhã. Hơn nữa, Trần nữ tử vốn không giữ phụ đạo, trẫm há có thể dung túng một nữ nhân như vậy làm loạn hậu cung? Trong thánh chỉ, có điều gì là giả? Chẳng lẽ Mâu Cận không phải phu quân trước của nàng?”
Càng nói, Dương Đế càng không kìm được cơn giận. Hắn đứng bật dậy, bước đến trước mặt vị quan viên đang hoảng sợ ngã ngồi dưới đất, giáng một cước, giận dữ quát: “Ngươi lo lắng cho hắn đến vậy sao? Hắn thanh danh đã bị bôi nhọ, sao không nghĩ đến trẫm, đường đường thiên hoàng đế tử, chủ nhân thiên hạ, lại phải cúi đầu trước hắn, đem nữ nhân dâng tặng? Đồ vô dụng!”
Vị quan viên bị đá ngã vội vàng bò dậy, quỳ ngay ngắn, miệng liên tục tạ tội: “Bệ hạ nói phải lắm, đều là hạ thần ngu muội, nhất thời lỡ lời, xin bệ hạ thứ tội! Bắc Cương Vương chẳng qua chỉ là nô tài trong tay bệ hạ. Ngài cho hắn thể diện là đã để mắt đến hắn. Nếu ngài không muốn, hắn chỉ là một bạch thân! Thiên hạ này là của ngài, ngài muốn làm gì cũng là điều nên làm.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play