“Gâu!”
Hắc Bối ngoan ngoãn để Kỷ Dư Đồng ôm lấy, ngồi xổm dưới đất, chiếc đuôi vẫy tít đầy đắc ý.
Kỷ Dư Đồng nhìn bộ dạng của nó, không kìm được khẽ mỉm cười. Nàng nhận ra chiếc túi gấm này, đó là vật của Bách Hiểu Sinh. Sở dĩ nàng nhớ rõ là bởi lần đầu tiên trả thù lao cho hắn để thu thập tin tức, nàng đã đưa một túi ngân lượng. Hắn kinh ngạc nhướng mày, rồi lấy chiếc túi gấm này làm quà đáp lễ, đùa rằng coi như hai người trao đổi tín vật định thân.
Thế nhưng, tại sao chiếc túi gấm này lại xuất hiện ở đây, và làm sao Hắc Bối lại giấu nó đi? Chẳng lẽ là do ai đó làm rơi? Nhưng tờ giấy bên trong thì giải thích thế nào? Hay là Bách Hiểu Sinh đang ở gần đây? Hắn đến nơi này bằng cách nào? Hoặc giả, hắn đã biết tình cảnh hiện tại của nàng?
Mọi suy đoán chỉ có thể được giải đáp khi mở tờ giấy ra xem nội dung bên trong. Nàng chậm rãi đứng dậy, cúi đầu, khẽ nâng giọng cười trêu: “Ngươi đúng là biết tìm đồ vật, quả không hổ danh mũi chó.”
Hắc Bối chỉ biết chủ nhân đang mỉm cười với mình, lại nghe ra là lời khen ngợi, liền ngẩng đầu, vẫy đuôi hào hứng sủa một tiếng.
Kỷ Dư Đồng xoay người, công khai cầm chiếc túi gấm trong tay. Hàm Anh thấy vậy vội bước tới, nhận lấy chiếc túi dính bùn đất, kinh ngạc nói: “Cô nương, con chó đen này thật có linh tính. Biết đâu nó lại là một chú chó săn báu vật!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play