Kỷ Dư Đồng cự tuyệt hắn, khiến niềm vui trong mắt Mâu Cận còn chưa kịp bừng lên đã bị câu nói cuối cùng của nàng dập tắt, đẩy hắn vào vực sâu tuyệt vọng. Khoảnh khắc ấy, khi nhìn vào đôi mắt đen nhánh kiên định của nàng, hắn cảm nhận được một cơn đau thấu tim như dao cứa, phảng phất cả quãng đời còn lại sẽ vì cầu mà không được tình yêu của nàng mà hóa điên.
Cơn đau chân thực đến mức khiến hơi thở hắn ngưng trệ, nhưng cũng khiến thần trí hắn bừng tỉnh, thoát ra khỏi vực sâu mang tên "cầu mà không được". Hắn nhắm mắt, hít sâu một hơi. Khi mở mắt ra, trong đáy mắt sâu thẳm vẫn còn vương chút tàn dư đỏ tươi từ ảo giác vừa rồi, nhưng khóe môi lại khẽ cong lên một nụ cười.
Dù trong hoàn cảnh như vậy, nàng vẫn giữ vững bản tâm, không thỏa hiệp, không khuất phục, thậm chí còn phân tích, nhìn thấu uy hiếp của hắn để phản đòn. Quả không hổ là Dư nhi của hắn.
Song, với trí tuệ của nàng, làm sao không biết rằng nhìn thấu tâm tư của bậc đế vương sẽ mang lại hậu quả gì? Nàng dám chắc hắn sẽ không trị tội nàng, nhưng chẳng lẽ không tính đến việc hắn sẽ càng thêm đề phòng? Nếu nàng vẫn còn ý định rời đi, những lời này chẳng khác nào tự tuyệt đường lui.
Mâu Cận khẽ nhíu mày, nhanh chóng suy đoán ý nghĩ thực sự trong lòng nàng. Nhưng dù suy xét từ bất kỳ góc độ nào, nàng cũng không còn lối thoát. Chẳng lẽ nàng chỉ đơn thuần muốn dùng câu nói cuối để làm tổn thương hắn? Không, Dư nhi của hắn không bao giờ bắn tên vô đích. Nàng chắc chắn có mưu đồ khác. Tâm tư nàng khó lường, không thể suy đoán theo lẽ thường. Nếu đã không đoán ra, hắn chỉ còn cách chờ xem nàng sẽ hành động thế nào.
“Dư nhi thông tuệ vô song, nhìn thấu lòng người cũng thật xuất sắc. Chỉ có điều, câu cuối nàng đã đoán sai. Trẫm đã yêu thích nàng, tuyệt đối không vì được nàng đáp lại mà khinh thường, cũng chẳng bao giờ làm ra chuyện phụ lòng đáng khinh. Trẫm là người giữ lời, đã hứa thì không nuốt lời, càng không dùng lời ngon tiếng ngọt để lừa gạt một nữ nhân yếu đuối như Dư nhi.”
Ánh mắt hắn nghiêm túc, không chút dấu vết của sự dối trá hay qua loa. Hắn nhìn nàng, khẽ cúi đầu, tiếp tục: “Trẫm biết nàng trong lòng có oán hận, cho rằng những lời này chỉ là thoáng qua. Nhưng thời gian trôi qua, nàng sẽ hiểu được chân tâm của trẫm dành cho nàng. Như vậy, Dư nhi có thể yên tâm chăng?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play