“Diệp Tử à, cô có thể đấy. Với điều kiện ngoại hình của cô, nhất định sẽ thành công tiến cấp.”
Người đại diện tài giỏi vỗ vỗ vai Diệp Tử, trong mắt cô ta, việc Diệp Tử không lọt vào vòng chọn là điều hoàn toàn không thể xảy ra. Nguyên nhân không phải vì điều gì khác, chỉ đơn giản là vì điều kiện ngoại hình của Diệp Tử quá xuất sắc.
Ngũ quan tinh xảo, đôi mắt sáng long lanh, làn da trắng mịn màng. Thân hình không quá cao cũng không quá thấp, vừa vặn đến mức khiến người khác cảm thấy thoải mái. Trong đám đông, chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra cô. Hơn nữa, giọng nói lại dịu dàng, dễ nghe, mang vẻ đẹp nhẹ nhàng nhưng không hề tạo cảm giác xa cách. Ngược lại, lại khiến người khác có cảm giác muốn che chở. Một nghệ sĩ như vậy, chính là kiểu người nổi bật nhất trong vòng một năm trở lại đây.
Người đại diện vô cùng tin tưởng rằng việc Diệp Tử ra mắt hoàn toàn không gặp trở ngại gì. Không một người đàn ông nào có thể cưỡng lại được sự tự nhiên ngọt ngào ấy, thậm chí phụ nữ cũng vậy. Chỉ mới vào công ty huấn luyện chưa lâu, Diệp Tử đã khiến không ít các đại tỷ trong nhóm nữ chủ động tìm hiểu xem cô gái vừa dễ thương vừa mềm mại này rốt cuộc là ai.
Thế nhưng, trái ngược hoàn toàn với sự tự tin bùng nổ của người đại diện, ở hậu trường chờ đến lượt lên sân khấu, Diệp Tử lại căng thẳng đến suýt khóc. Nhất là khi nghe giám khảo ngoài kia liên tục đưa ra những lời nhận xét sắc bén, cô không khỏi thấy chân mình mềm nhũn.
Thật ra, cô cũng chẳng hiểu tại sao mình lại bất ngờ trở thành nghệ sĩ. Chỉ nhớ mang máng là có một người bạn nhờ cô đến studio giúp đỡ một chút, sau đó thì bị một người trong giới phát hiện, rồi được đưa vào làm thực tập sinh. Và rồi, chẳng biết thế nào mà bị xếp vào tham gia chương trình tuyển chọn quy mô lớn lần này. Chỉ cần lọt vào top ba là có thể chính thức ra mắt.
Rất nhanh sau đó, nghệ sĩ xếp ngay trước Diệp Tử đã bước lên sân khấu. Nhóm của bọn cô là tổ hợp trượt patin, vừa hát vừa múa trong lúc mang giày trượt, độ khó không phải dạng vừa. Tuy Diệp Tử có hơi hoảng, nhưng khả năng giữ thăng bằng và vận động lại không tệ. Ít nhất, trong nhóm thực tập sinh cùng kỳ, cô là người chơi giày trượt tốt nhất. Về phần vũ đạo cũng ổn, giọng hát tuy không xuất sắc nhưng cũng không đến mức gây trở ngại.
Rất nhanh đã đến lượt cô lên sân khấu. Diệp Tử quá căng thẳng đến mức không dám nhìn tình hình phía trước. Dưới sự thúc giục của người đại diện, cô hít một hơi, nhắm mắt lại, chân trái khẽ dùng lực, cả người trượt ra sân khấu. Hai tay giơ lên tạo thành hình chữ V, sẵn sàng bước vào màn biểu diễn.
Nhưng bởi vì Diệp Tử quá căng thẳng, cô hoàn toàn không nghe thấy âm thanh đằng sau. Trong khoảnh khắc cô trượt ra ngoài, phía sau người đại diện sắc mặt lập tức thay đổi, hét lên kinh hãi. Tuy vậy, cô không có cơ hội nghe thêm gì nữa, bởi ngay khi âm tiết đầu tiên của tiếng hét vang lên, bên tai cô đột nhiên vang lên những tiếng hoan hô cực kỳ mãnh liệt.
Như thể có hàng vạn người đang cổ vũ cuồng nhiệt, hỗn tạp đủ loại giọng nam reo hò, tiếng huýt sáo? Còn có cả tiếng gào thét như loài thú bị tiêm thuốc kích thích?
Khoan đã, có gì đó sai sai… Tiếng hoan hô và huýt sáo thì không nói, nhưng tại sao một chương trình tuyển chọn nghệ sĩ lại có tiếng gầm rú của động vật? Đây đâu phải đấu trường thú.
Gần như theo bản năng, Diệp Tử mở bừng mắt. Ngay khoảnh khắc đó, cảnh tượng hiện ra trước mắt khiến cô chết sững: một đấu trường khổng lồ giống như thời cổ La Mã hiện ra, chật kín hàng vạn người đang chen chúc nhau ngồi kín các khán đài. Nhưng những “người” đó cũng chỉ có thể miễn cưỡng gọi là người — bởi trên cơ thể họ rõ ràng là sự kết hợp của các loài gene khác nhau: có kẻ mọc đầu sói, có kẻ mọc thêm mấy cánh tay, thậm chí còn có sinh vật giống côn trùng với tứ chi dài như chân bọ ngựa, sắc nhọn như lưỡi dao.
Nhưng tất cả những điều đó vẫn chưa phải là điều quan trọng nhất.
Điều khiến Diệp Tử chết lặng chính là việc cô phát hiện bản thân đã vô tình trượt vào ngay giữa đấu trường này — nơi phía trước cô là một con mãng xà khổng lồ mang màu đất vàng, thân thể bao phủ bởi lớp vảy giáp dày cộp, đang phẫn nộ nhe răng, để lộ ra hàm răng sắc nhọn đầy uy hiếp. Nó cũng vừa buông cái đuôi đang quấn chặt một vật gì đó ra.
Chỉ nghe “rắc” một tiếng, một khối thịt máu be bét không rõ là gì rơi bịch xuống đất. Diệp Tử xui xẻo đến mức còn nhìn thấy nó đang co giật — rõ ràng là chưa chết hẳn.
A a a a a, đây là cái gì?! Cô đang ở đâu vậy? Không, không đúng, quan trọng là — vì sao cô lại ở đây?! Cô rõ ràng đang tham gia chương trình tuyển chọn nghệ sĩ cơ mà? Bình thường không phải chỉ cần hát, nhảy, vẫy vẫy váy là xong rồi sao? Tại sao đột nhiên lại xuất hiện trong cái đấu trường kinh khủng này?!
QAQ!
Diệp Tử thật sự rất muốn ngất xỉu ngay tại chỗ. Nhưng đúng lúc đó, âm thanh quảng bá đầy kích động vang lên kéo cô trở về thực tại:
“Không thể tin nổi! Không thể tin nổi! Tôi vốn nghĩ rằng Thổ Xà đã là người chiến thắng cuối cùng của đấu trường lần này, đám đông xung quanh đã bắt đầu đặt cược, vậy mà vào thời khắc này, lại có một kẻ dám bước lên khiêu chiến Thổ Xà! Hơn nữa… từ từ, đây là một con người?! Một con người không hề cấy ghép bất kỳ gene cường hóa nào?! Đây là đùa giỡn cái gì vậy, chẳng phải đi tìm chết sao?! Nhưng mặc kệ thế nào, vòng thi đấu mới đã bắt đầu! Chúc may mắn, nhân loại! Hy vọng cô sống được quá ba phút!”
TAT!!!
Không, không, không! Đừng nói ba phút, ba giây tôi còn sống không nổi! Tôi đầu hàng! Tôi thật sự muốn đầu hàng có được không!
Còn chưa kịp mở miệng, âm thanh phát thanh lại tiếp tục vang lên:
“Đúng rồi, suýt quên, trước khi phát sóng chính thức trận đấu, xin nhắc lại quy tắc của Đấu Trường Gene Tầng 9: bất kể thân phận cao thấp, bất kể chủng tộc khác nhau, một khi trận đấu bắt đầu — chỉ phân thắng bại bằng sinh tử! Kẻ thắng chính là vương!”
T口T?!!
Gì mà “chỉ phân thắng bại bằng sinh tử”?! Là cái tôi đang nghĩ đó sao?! Ai có thể giải thích giùm tôi được không?! Tôi đầu hàng không được sao?!
Nhưng hiện thực lại tàn khốc đến lạnh lùng, không ai trả lời cô cả. Ngay khi chân cô còn chưa kịp đứng vững, toàn thân vẫn đang run rẩy, thì âm thanh “ô——” như kèn hiệu chiến vang lên, trận đấu chính thức bắt đầu!
Diệp Tử chỉ kịp trơ mắt nhìn con Thổ Xà đáng sợ nhe răng “cười” dữ tợn, rồi vung cái đuôi dày cộm đầy giáp nện thẳng về phía đầu cô.
Xong rồi… Xong thật rồi!
“Sách, chán thật đấy. Có khi lần này con người không cấy gene kia bị đập nát như đống thịt vụn rồi. Ngươi thấy đấy, Tinh Chủ Tầng 9 lại sắp xếp trò xiếc nhỏ này để quảng bá Thổ Xà, thật sự vô vị. Còn lãng phí cả miếng thịt chuột của tôi, để nó bị Thổ Xà giẫm nát mất rồi.”
Người nói là một kẻ dưới trướng Tinh Chủ Tầng 3, một Xà tộc được cường hóa gene. Gã ta cười nửa miệng với vẻ mặt gian trá, ánh mắt dài hẹp nhìn về phía vị Tinh Chủ cao nhất đang ngồi ở tầng 9.
Một người đàn ông có ngoại hình gần giống nhân loại, tóc dài màu vàng kim xõa xuống tùy ý, đôi mắt vàng nhạt khẽ hờ. Trông như thể chẳng buồn nghe lời kẻ khác nói, nhưng hai sợi râu nhỏ buông xuống từ đầu đã chứng minh hắn không phải con người. Ngược lại — hắn là một trong những chủng tộc mạnh nhất, cao quý nhất khắp tinh vực: Trùng tộc trí tuệ. Và một Trùng tộc trí tuệ có thể hoàn toàn hóa thành hình người — chỉ có thể là Hoàng trùng trí tuệ.
Hiện tại, toàn bộ tinh vực chỉ có chín vị Hoàng trùng trí tuệ, mỗi người thống lĩnh một tầng tinh vực từ một đến chín. Vị đang ngồi tại đây, chính là Tinh Chủ Tầng 9 — người mạnh nhất, khó dò khó đoán nhất trong số họ.
Không ngừng có kẻ tìm cách thử giới hạn của hắn. Vừa rồi, tên Xà tộc kia rõ ràng cũng chỉ là đang giả vờ ngốc nghếch để thăm dò phản ứng của Tinh Chủ Tầng 9, đây chính là trò giải trí ưa thích của đám người Tầng 3.
Nhưng rất rõ ràng, Tinh Chủ Tầng 9 chẳng hề hứng thú với mấy trò này, thậm chí chẳng buồn đáp lại. Hắn chỉ lười biếng nhìn về phía đấu trường — bỗng nhiên khẽ bật ra một tiếng “Ồ”.
Ngay giây tiếp theo, cả hiện trường bùng nổ. Tất cả đều sững sờ nhìn chằm chằm xuống sân đấu.
Chỉ thấy con người mà ai cũng nghĩ sẽ bị Thổ Xà đánh thành thịt vụn… vẫn còn sống!
Tuy cơ thể cô đang run rẩy không ngừng, nhưng đúng là cô đã tránh được đòn tấn công đuôi rắn của Thổ Xà, và vẫn an toàn đứng đó!
Không thể nào?! Chuyện này là vô lý! Một con người không hề cấy gene cường hóa làm sao có thể tránh được đòn của Thổ Xà?!
Cả đấu trường lập tức náo loạn!
Tác giả có lời muốn nói: Truyện ra chậm nhé ~~~
…………………
Ồ “ra chậm”, chậm hẳn vài năm mới full, rớt nước mắt luôn 😭
P/S: Xưng hô của Tinh Chủ tầng 9 (cũng như các tinh chủ khác) với người khác đều sẽ là ngươi ta - thể hiện cách biệt địa vị, thật ra tui dịch tới tận c42 rùi tui mới để ý vấn đề này, trước đó tui không nhớ tui có lỡ dịch sai xưng hô không, nên nếu các babie đọc thấy lệch xưng hô hoặc xưng hô không hợp cảnh thì báo để tui sửa nhe, mãi iu
Thêm nữa là, tui cũng lúc thì thấy Tinh chủ tầng 9 tự xưng là hắn hợp, lúc lại thấy xưng hô anh oke hơn, nên trong truyện đang có 2 kiểu xưng hô như vậy, đương nhiên là chỉ bị sai khác xưng hô giữa các chương, chứ cùng trong 1c thì vẫn thống nhất xưng hô, nên nếu babies đọc thấy cấn thì cmt báo tui để tui sửa nha, chứ tui dịch theo cảm tính nó bị vậy á, cảm ơn babies nhìu =(((