Ôn Sương Bạch lắc đầu một cái, ánh mắt đầy lưu luyến dừng trên gương mặt thân thuộc ấy, giọng nói run rẩy, gần như nghẹn ngào: “Mẹ…”
“Đứa nhỏ ngốc, mẹ ở đây, đừng khóc.” Ánh mắt người phụ nữ tràn đầy yêu thương, bà giơ tay muốn lau đi giọt nước mắt nơi khóe mắt con gái.
Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống. Ôn Sương Bạch siết chặt chiếc bình nước trong tay, bất ngờ lùi lại một bước, kéo giãn khoảng cách giữa với mẹ.
Người phụ nữ thoáng sững sờ: “Sương Bạch?”
“Xin lỗi mẹ, con có việc rất quan trọng phải làm.” Ôn Sương Bạch nhìn mẹ thật sâu một cái, không nói hai lời, lập tức quay người chạy đi.
Băng qua hành lang bệnh viện, trong ánh nhìn thoáng qua, Ôn Sương Bạch thấy mẹ vẫn đứng ở cửa phòng bệnh, hai tay nắm chặt, đầy lo lắng, dõi theo bóng dáng nàng rời xa.
Bước chân Ôn Sương Bạch khựng lại trong giây lát, nhưng rồi nàng nghiến chặt răng, tiếp tục tiến lên phía trước, nhưng đột nhiên, bác sĩ trực chặn lại: “Sương Bạch, con chờ chút, chú có chuyện muốn nói với con.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play