Nàng suy nghĩ một lúc, lặng lẽ tìm thân phận của nam tử áo hồng trong trí nhớ của mình.
Lục Gia Nghiêu, âm tu, là tai mắt mà nguyên chủ thuê.
Mỗi lần hắn ta báo cáo tin tức về vị hôn phu, nguyên chủ phải trả cho hắn ta…
Một ngàn linh thạch!
Ôn Sương Bạch: “!!!”
Cmn, cướp tiền à.
Cơ thể Ôn Sương Bạch cứng đờ, sắc mặt nháy mắt trắng bệch.
Nàng không nói gì đẩy Lục Gia Nghiêu ra, tự mình làm người què tự lực cánh sinh.
“Ôn sư muội?” Bị đẩy bất ngờ, Lục Gia Nghiêu thắc mắc, rõ ràng người có hôn ước mà lại lằng nhằng với người khác là Tạ Tử Ân, sao lại trút giận lên hắn ta chứ?
Nhưng ai trả tiền người đó là tổ tông.
Ôn Sương Bạch là khách hàng lớn nhất của hắn ta, đã mua tin chỗ hắn ta mười lần.
Lục Gia Nghiêu kiên trì đỡ Ôn Sương Bạch, nhẹ nhàng dỗ dành: “Sư muội trước hết đừng tức giận, ta còn chưa nói xong, nghe nói sau khi Tạ sư huynh tỉnh lại, không biết hai người đã nói gì, ngược lại cãi nhau…”
“Lục sư huynh!” Ôn Sương Bạch hét lớn, để ngăn Lục Gia Nghiêu tiếp tục nói.
Bởi vì, mỗi từ hắn ta nói nàng đều có thể phải trả tiền…
Lục Gia Nghiêu bị nàng quát ngơ cả người: “Hả?”
“Lục sư huynh.” Ôn Sương Bạch chỉ vào vết thương trên chân mình: “Huynh có biết chân ta bị thương thế nào không?”
Đương nhiên là Lục Gia Nghiêu biết rõ, đắc ý trả lời nàng: “Vì đuổi theo Tạ sư huynh mà ngã xuống vách đá.”
“Đúng, suýt nữa ta đã chết.” Ôn Sương Bạch bình tĩnh nói: “Những ngày dưỡng thương ta đã nghĩ thông suốt, không có gì quan trọng hơn mạng sống và tiền bạc. Người nên buông bỏ ta đã buông bỏ, từ nay về sau chuyện liên quan đến Tạ Tử Ân ta không muốn biết nữa.”
Lục Gia Nghiêu: “Muội nói đúng, nhưng, nhưng mà, ta…”
Ôn Sương Bạch tiếp tục ngắt lời hắn ta: “Lục sư huynh, huynh cũng biết tình trạng của ta, ta nghèo rớt mồng tơi, sắp không có gì để ăn. Thực ra, ta còn nợ rất nhiều linh thạch, vì vậy, những gì huynh vừa báo cáo có thể coi như ta chưa nghe thấy được không? Ta không muốn biết.”
Giỡn à.
Vị hôn phu trên trời rơi xuống này của nàng là nam phụ trong sách, kẻ si mê nữ chính một cách hèn mọn, vì nàng ta mà sẵn sàng lên núi đao xuống biển lửa, cuối cùng giết nàng để chứng minh tình yêu.
Sao nàng có thể tốn tiền vì hắn được?
Đốt vàng mã cho hắn nàng còn chê xui xẻo.
Lục Gia Nghiêu: “…………”
Gì cơ, lời nói ra còn có thể thu lại được à?
Hai người đứng bên đường, huynh nhìn muội, muội nhìn huynh, im lặng giằng co thật lâu.
Một lát sau, Lục Gia Nghiêu lặng lẽ buông tay đang đỡ Ôn Sương Bạch ra: “Tin này coi như ta tặng muội.”
Mua mười tặng một, hắn ta cũng không lỗ.
Ôn Sương Bạch cười hiểu ý, đứng một chân chắp tay thở dài với hắn ta: “Cảm ơn Lục huynh.”
“Sư muội khách sáo.” Lục Gia Nghiêu khoát tay, như nhớ ra điều gì đó, lại thân thiết đỡ Ôn Sương Bạch: “Đi thôi, ta đưa muội đến y đường.”
Ôn Sương Bạch: “?”
“Vừa rồi ta nói đến đâu rồi nhỉ?” Lục Gia Nghiêu suy nghĩ một lúc, chợt nhớ ra: “À, nói đến sau khi Tạ sư huynh tỉnh lại, không biết vì sao, lại cãi nhau với Du sư muội.”
Ôn Sương Bạch: “……”
Ôn Sương Bạch cẩn thận nhắc nhở: “Ta không trả tiền đâu.”
“Biết rồi, muội để ta nói xong đã.” Không nói xong hắn ta khó chịu: “Hơn nữa, người trực ở y đường hôm nay là Tạ sư huynh, nếu muội đi thay thuốc thì chắc chắn Tạ sư huynh sẽ tự tay thay thuốc cho muội.”
Ôn Sương Bạch: “?”
Quyển tiểu thuyết 《Đoàn sủng tiểu cẩm lý》, tổng kết lại mà nói, chính là: những nam nhân có dung mạo xuất chúng, tu vi cao thâm, cuối cùng đều sẽ thích nữ chính Du Tiếu Tiếu. Tất cả các loại tài nguyên đều chủ động dâng tới cho nữ chính.
Thậm chí, trong truyện, những thiên tài địa bảo mà người khác cầu mà không được, cũng sẽ tự động tìm đến Du Tiếu Tiếu để nàng ôm vào lòng.
Du Tiếu Tiếu chẳng cần phải bỏ ra điều gì, cũng sẽ nhận được rất nhiều lợi ích. Đây chính là cái gọi là số mệnh "cẩm lý" được ghi điểm trên văn danh.
Vị hôn phu của Ôn Sương Bạch – Tạ Tử Ân – là một trong số rất nhiều nam phụ trong truyện.
Ôn Sương Bạch xem quyển tiểu thuyết này là vì app truyện đang làm hoạt động mở rộng, đọc xong có thể nhận phần thưởng tiền mặt.
Trong truyện, nói một cách nghiêm túc thì Tạ Tử Ân được xem là nam phụ số ba.
Cha hắn là trưởng lão Y Các ở Thanh Linh Sơn, đồng thời cũng là sư huynh của mẹ Ôn Sương Bạch – họ là đồng môn.
Đây cũng là lý do hai nhà đính hôn từ khi còn trong bụng mẹ.
Tương tự như nguyên chủ, quá trình trưởng thành của Tạ Tử Ân cũng rất trắc trở.
Cha hắn chết trong bí cảnh khi hắn mới năm tuổi. Các chủ đương nhiệm của Y Các từng có mối thù sâu nặng với sư phụ của cha hắn, vì vậy cũng chán ghét hắn theo.
Bao năm qua, Tạ Tử Ân không được nhận bất kỳ tài nguyên tu luyện nào trong Y Các, lại còn bị đủ loại chèn ép. Việc nặng, việc dơ đều do hắn gánh vác.
Nhưng chính trong những năm tháng ngày này qua ngày khác trị thương cho người, Tạ Tử Ân ngược lại luyện ra một tay y thuật giỏi, tích lũy vững vàng, trở thành một y tu có thể trị được cả xương trắng lộ ra khỏi thịt, nửa bước thành thánh.
Đáng tiếc, hắn lại quá yêu nữ chính, mà nữ chính lại yêu nam chính.
Yêu mà không được, hắn giết vị hôn thê của mình trước, rồi phản bội nhóm vai chính, liên kết với ma tu hòng hãm hại nam chính. Cuối cùng, bị phe chính diện tiêu diệt.
Tóm lại, chính là một kẻ "đổ rác vĩ đại".
Ôn Sương Bạch không muốn có quan hệ gì với tên ngốc đó.
Nhưng nàng cũng không định tránh né.
Dựa vào cái gì chứ?
Nàng là người què còn đi đến nửa đường, chẳng lẽ thời gian của nàng không đáng giá?
Huống chi, với mức độ bị xa lánh của Tạ Tử Ân ở Y Các, Y Đường có mười ngày thì hết mười một ngày là hắn đang gác ở đó.
Thật phiền phức.
Đứng trước cửa Y Đường, Ôn Sương Bạch bĩu môi, vừa định chào tạm biệt Lục Gia Nghiêu.
Ai ngờ Lục Gia Nghiêu vẫn cứ nhiệt tình như trước, nói: “Ta đưa ngươi vào.”
Ôn Sương Bạch nhìn hắn, khó mà nói thành lời: “Vậy ngươi lát nữa còn định đưa ta về nhà luôn hả?”
Lục Gia Nghiêu đúng là một người cực kỳ nhiệt tình: “Có thể chứ, hôm nay ta cũng không có việc gì.”
Ôn Sương Bạch: “……”
---
“Ừm, hồi phục khá tốt, chỉ cần thay thuốc một lần cuối là khỏi.” Trưởng lão đang canh ở Y Đường hôm nay liếc qua chân Ôn Sương Bạch, mắt lóe ánh sáng màu lục rồi kết luận, “Đi hậu đường tìm sư huynh của ngươi thay thuốc, sau đó không cần tới nữa, ba ngày sau tự tháo băng là được.”
Đây chính là sự thần kỳ của đại lục tu tiên.
Mắt của y tu có thể sánh ngang siêu âm, chụp X-quang hay cộng hưởng từ trong thế giới hiện đại.
Thật ra có cách chữa trị nhanh hơn và tốt hơn, nhưng rất đắt.
Phần lớn tu sĩ đều lựa chọn con đường thật thà: thay thuốc uống thuốc.
Kỳ thật, việc thay thuốc cũng đã khiến nàng không kham nổi.
Nàng đã tìm hiểu trước, chuyến này tốn đến 500 linh thạch.
Dù nàng có ba viên linh thạch tiền mặt và một thân phận ứng phó nợ nần mười vạn của nhà mẹ đẻ, nàng vẫn thấy việc này rất đắt đỏ.
May mắn thay, đại sư huynh mấy ngày trước đã nhờ người ứng trước tiền thuốc này cho nàng ở Y Đường.
Tính tới tính lui, cú ngã lần này của nguyên chủ khiến đại sư huynh tiêu tốn gần một vạn linh thạch.
Quả thật rất đắt.
Ôn Sương Bạch thở dài trong lòng, cùng Lục Gia Nghiêu đẩy cửa hậu đường.
Nàng ăn sáng xong là tới đây ngay, lúc này còn khá sớm, hậu đường không có bệnh nhân nào ngoài nàng, chỉ có một vị y tu đang ở đó.
Vị y tu đó mặc áo trắng đã cũ, tóc đen dài được buộc gọn gàng, đang ngồi trước bàn lật xem một quyển sách.
Cảm thấy có người đến, hắn ngẩng đầu lên. Ngũ quan tuấn tú như cảnh mưa bụi sông núi Giang Nam, từ từ hiện rõ trong mắt Ôn Sương Bạch.
Đôi mắt như hoa đào tháng ba, khóe mắt có một nốt ruồi lệ câu hồn.
Chỉ là sắc mặt hắn tái nhợt vì vết thương chưa lành, cả người toát ra vẻ lạnh lẽo và thờ ơ.
Ôn Sương Bạch hơi nhướng mày.
Phải nói, lớn lên quả thực cũng không tệ.
Đối phương dường như cũng nhận ra nàng, ánh mắt mang theo cảm giác áp bức, nhìn nàng chằm chằm như kẻ trên nhìn xuống người dưới, khiến Ôn Sương Bạch cực kỳ không thoải mái.
Nàng đảo mắt, ngồi phịch xuống ghế bệnh nhân, ném đơn thuốc lên bàn, lạnh nhạt nói: “Thay thuốc.”
Nam nhân hơi cau mày.
Nhưng không nói gì, cầm đơn thuốc đứng dậy đi phối thuốc.
Ôn Sương Bạch không để ý tới hắn, ánh mắt đảo quanh bàn, chợt hơi sững lại.
Lúc đầu nàng tưởng hắn đang đọc y thư, không ngờ lại là 《Huyền Thiên ký》.
Quyển này là sách nhập môn tu luyện, ghi lại tình hình và kiến thức cơ bản về đại lục Huyền Thiên.
Huyền Thiên đại lục có bảy châu: Đế Châu, Thanh Châu, Vĩnh Châu, Vân Châu, Tinh Châu, U Châu và Võ Châu – mỗi châu do một đại môn phái quản lý.
Ví như Thanh Châu do môn phái Thanh Linh Sơn – chính là môn phái của họ.
Lại ví dụ, cảnh giới tu luyện gồm: Linh Sơ, Minh Khiếu, Động Hư, Độ Kiếp, Đại Thừa, Chí Trăn, Thánh Giả.
Hiện tại, Ôn Sương Bạch đang ở Linh Sơ cảnh tầng ba.
Tóm lại, quyển sách này rất sơ cấp, chỉ có những người mới nhập môn tu luyện mới đọc.
Ôn Sương Bạch mới đọc quyển này mấy hôm trước, nguyên chủ không chuyên tâm tu luyện, chỉ đọc được mười trang đầu.
Sao một người trông ngoài đẹp mà trong rỗng như hắn lại đọc?
Khi nàng đang thắc mắc, bỗng nghe một tiếng “két”, Tạ Tử Ân đá một chiếc ghế lùn từ dưới bàn ra, đặt trước chân nàng, giọng lạnh nhạt: “Chân, đặt lên.”
Ôn Sương Bạch: “……”
Đặt cái đầu ngươi.
Hắn tưởng mỗi lời mình nói đều là vàng chắc?
Ôn Sương Bạch nghiến răng, không khí hậu đường lập tức căng thẳng như giương cung bạt kiếm.
Lục Gia Nghiêu đứng bên không dám lên tiếng, hận không thể làm bản thân nhỏ lại cho biến mất.
Nhưng mắt hắn vẫn dán chặt nhìn Ôn Sương Bạch rồi nhìn Tạ Tử Ân, như thể mong hai người họ đánh nhau.
Tiếc là Ôn Sương Bạch không như hắn mong muốn.
Nàng nâng váy, ngẩng cao đầu gác chân bị thương lên ghế, nhìn Tạ Tử Ân cúi người, quỳ gối bên chân nàng.
Ban đầu Ôn Sương Bạch còn nghĩ, nếu Tạ Tử Ân cố ý mượn cơ hội thay thuốc để trả thù riêng, nàng nhất định bắt hắn đền thuốc.
Đáng tiếc.
Người này y thuật lại khá tốt.
Khác với những lần trước bị thay thuốc đau đến nhe răng, lần này không thấy đau mấy, vết thương xử lý sạch sẽ, băng bó cực kỳ hoàn hảo, không chê vào đâu được.
Đã vậy, Ôn Sương Bạch cũng chẳng thể bắt bẻ, định đứng dậy rời đi.
Ai ngờ người luôn ít nói kia lại mở miệng: “Ngươi muốn điều kiện gì mới bằng lòng từ hôn?”
Lục Gia Nghiêu đang định đỡ Ôn Sương Bạch, lập tức rụt tay lại, dựng thẳng tai lắng nghe.
Ôn Sương Bạch nhướng mày, nghĩ một chút rồi lại thản nhiên ngồi xuống, thoải mái gác chân lên chiếc ghế nhỏ.
Từ hôn, đương nhiên nàng muốn rồi.
Nhưng nàng không vội. Dù gì cũng không thích hắn, có hôn ước hay không với nàng đều chẳng sao.
Ban đầu nàng định chọn thời điểm cốt truyện thích hợp để đề xuất, làm mất mặt Tạ Tử Ân và Du Tiếu Tiếu.
Nhưng nếu Tạ Tử Ân có thể cho nàng cái nàng cần, nàng cũng có thể bớt giận.
Tính nàng vốn vậy – chỉ cần trả giá đủ, đa số chuyện đều có thể giải quyết.
Tạ Tử Ân thì chắc chắn không có tiền, nhìn bộ đồ cũ kỹ trên người hắn là biết.
Muốn hắn lấy tiền? Không thể nào. Vậy nàng thà tự kiếm còn hơn.
Nhưng trên người hắn có một thứ rất đáng giá.
Ở tu chân giới không có y bảo, xem bệnh cực kỳ đắt đỏ.
Mà tu sĩ thì lại thường xuyên bị thương.
Y thuật của Tạ Tử Ân không tồi.
Ôn Sương Bạch tính toán một hồi, nói: “Ngươi cho ta một trăm lần khám bệnh chữa thương miễn phí.”
Đang rửa tay bên bồn nước, nam nhân khựng lại.
“?”
Một trăm lần?
Đúng là mơ mộng hão huyền.
Tạ Tử Ân mặt không biểu cảm, đưa ra điểm mấu chốt của mình: “Mười lần.”
Ôn Sương Bạch: “?”
Mười lần, đuổi ăn mày à?
Ôn Sương Bạch nheo mắt, nhìn hắn dùng khăn trắng lau tay, cười nói: “Sao, giữa ban ngày mà Tạ y tu vẫn chưa tỉnh ngủ à?”
Nghe vậy, Tạ Tử Ân liếc nàng một cái, ánh mắt lạnh lẽo như đèn không hắt bóng trong phòng mổ.
Một trăm lần. Muốn trói buộc hắn cả đời hay sao?
Rồi còn muốn vòi tiền thuốc của hắn?
Quả đúng như thực tập sinh nói.
Nữ phụ này vừa độc ác, vừa so đo từng li từng tí, làm trời làm đất, khó đối phó và đầy mưu kế.
Tạ Tử Ân thu hồi ánh mắt, cảm thấy không cần nói chuyện tiếp nữa. Nàng căn bản không muốn từ hôn, chiêu trò lấy lùi làm tiến mà thôi.
Tạ Tử Ân khẽ cười nhạt, bưng chậu nước, không thèm nhìn nữ nhân độc ác này, rời đi.
Thấy vậy, Ôn Sương Bạch cười lạnh, bực bội đập mạnh tay lên bàn. Tiếng đập vang lên làm Lục Gia Nghiêu giật mình.
Ôn Sương Bạch mượn lực đập đứng dậy, không muốn nán lại thêm giây nào, bước nhanh ra khỏi hậu đường, không đợi Lục Gia Nghiêu.
Lục Gia Nghiêu không dám thở mạnh, vội vàng đuổi theo Ôn Sương Bạch.
Cứ như vậy, cuộc đàm phán từ hôn lần đầu tiên của hai người kết thúc trong thất bại.