“Hơn nữa không phải bông hoa này chết rồi sao?” Ôn Sương Bạch đong đưa chân, chống tay lên vách đá ẩm ướt, ngắm nhìn dãy núi mờ ảo trong làn mưa sớm và hít hà mùi thơm từ nồi canh gà ở khu trại phía sau, vui vẻ tán gẫu với cẩu nam nhân đui mùi: “Chết rồi vẫn còn ăn thịt người được à?”
“Dù nó chết rồi, nhưng phản xạ có điều kiện vẫn còn.” Tạ Tử Ân tiếp tục móc nội tạng gà vào móc câu, liếc nhìn nữ tử đang cười ở bên cạnh, trong ánh mắt cũng nhiễm lên ý cười rất nhỏ, hắn có một chuyện thắc mắc đã lâu, vì vậy hỏi: “Kiếp trước ngươi là nữ diễn viên tuyến mười tám à?”
Nụ cười của Ôn Sương Bạch đông cứng lại, khó tin nhìn hắn, tiện tay chặt một bông hoa ăn thịt khác: “Ngươi bị mù à, sao ta có thể là diễn viên được?”
Tạ Tử Ân thu dây câu lại, thản nhiên nói: “Vậy chắc là làm kế toán?”
“… Không phải.”
“Bán hàng đa cấp?”
“!!!” Ôn Sương Bạch nghẹn lời, nàng là công dân tuân thủ pháp luật mà, “… Ta là lập trình viên!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play