“Vị thế ngoại cao nhân đó đã dốc hết tâm huyết để chế tạo ra Ẩn Nguyệt Lâu, khi tòa tháp hoàn thành, tuổi thọ cũng cạn kiệt. Trước lúc lâm chung, ông ấy đã giao lại Ẩn Nguyệt Lâu lại cho đồ đệ, hy vọng lão ta sẽ sử dụng Ẩn Nguyệt Lâu một cách chính đáng, tạo phúc cho một phương. Kết quả thì—” Cường ca sờ sờ bộ râu dê của mình, nhìn về phía vị lâu chủ cũ đang nằm bất tỉnh, ánh mắt cứ như đang nhìn một đống phân.
"Vậy là..." Ôn Sương Bạch mỉm cười: “Tòa Ẩn Nguyệt Lâu này không phải là trộm được, mà thực sự thuộc về lâu chủ của các ngươi?”
"Đúng vậy." Cường ca nhấn mạnh: “Là tài sản của lâu chủ cũ của chúng ta.”
"Vậy thì dễ xử lý rồi." Ôn Sương Bạch chính là một thanh niên ba tốt của thời đại mới, có đạo đức phẩm chất rất cao.
Nàng vốn còn rối rắm, nếu Ẩn Nguyệt Lâu là đồ ăn cắp từ người khác, nàng có nên lấy hay không? Không lấy thì không được rồi, nhưng nếu lấy thì trong lòng sẽ cảm thấy hơi áy náy. Vì thực sự rất ngại.
Nhưng hiện tại, khi biết rõ nguồn gốc của Ẩn Nguyệt Lâu, tảng đá trong lòng Ôn Sương Bạch rốt cuộc cũng được trút bỏ.
Doãn Hành vẫn chưa tỉnh, là do Lý Chước Hoa kéo lão ta từ tầng bảy xuống.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT