Tào Hưng: “?”
“Truy Tung Điệp mà lão phu nuôi mười năm trời bị trộm mất rồi!” Lão gia gia tức đến nỗi vểnh cả râu trắng lên: “Con Truy Tung Điệp mà ta từng muỗng cơm miếng nước nuôi lớn, ta coi như con mà nuôi dưỡng! Ở ngay trong viện của ta bị người ta trộm! Cả Dẫn Điệp Hương cũng không còn! Đám hộ vệ mà ngươi sắp xếp làm cái gì vậy!”
“...” Tào Hưng ngay lập tức nhận ra mùi hương mơ hồ mà hắn ta vừa ngửi được trên người Tạ Tử Ân là từ đâu mà có.
Mùi hương của Truy Tung Điệp…
Thảo nào, đám người đó hôm nay lại đi qua đường mòn trong rừng.
Diệp lão y tu ở cuối đường mòn ấy.
“Có thể nào...” Tào Hưng nhìn lão y tu đang tức giận giơ chân, ban đầu còn thấy phiền lòng, nhưng thấy có người còn phiền lòng hơn mình, hắn ta bỗng dưng yên tâm, hít thở cũng thông thuận, nói: “Kẻ trộm là người trong viện không?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play