Ôn Sương Bạch giơ ngón cái lên: “Vũ ca huynh thật lợi hại! Chúng ta phải học hỏi huynh!”
“Không, không có gì, ta cũng chỉ bình thường thôi mà, bình thường thôi ha.” Vũ Nhân cười hớn hở dẫn sáu người vào phòng nghỉ, lại đưa họ đi dùng bữa.
“Chúng ta chỉ có mỗi buổi tối là được yên ổn ăn cơm, ban ngày phải trực, không có thời gian ăn cơm, chỉ có thể ăn Ích Cốc Đan thôi.” Vũ Nhân đưa cho mỗi người một lọ Ích Cốc Đan: “Các ngươi ăn hết thì cứ tìm ta lấy thêm, cứ ăn thoải mái, Kỳ phủ chưa bao giờ keo kiệt chuyện ăn uống!”
Ngân Huyền lịch sự nhẹ nhàng bỏ các loại linh thực thơm ngon vào miệng, nghe vậy, mặt mày cong cong, nở nụ cười hài lòng: “Ừm.”
Ôn Sương Bạch nuốt một miếng cơm to, ánh mắt dừng lại trên người Tạ Tử Ân ngồi đối diện nàng.
Tạ Tử Ân mở nắp bình Ích Cốc Đan bằng một tay, khẽ ngửi thử, sau đó nét mặt giãn ra, khóe môi nở một nụ cười: “Ích Cốc Đan này rất tốt, ngay cả ta cũng không luyện ra được, thật sự không tệ.”
Nghe vậy, Ôn Sương Bạch nhướn mày.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT