Hôm sau, máy bay cất cánh đúng giờ từ Narita.
Lâm Đường Quyên tiễn ba người họ đến sân bay, mãi cho đến lúc qua cửa kiểm tra an ninh, bà mới bịn rịn vẫy tay chào tạm biệt.
Tưởng mình sẽ chẳng buồn bã gì, vậy mà cái không khí sân bay cộng với một cái ôm vẫn luôn là cặp đôi không thể tách rời. Khi Lâm Đường Quyên ôm lấy cô, Đào Như Chi chợt nhớ đến nhà tắm nhỏ kỳ quái ở đảo Naoshima hôm nào, nhớ đến cái hôm bà giúp cô thoa kem dưỡng thể xong, từ phía sau lặng lẽ ôm lấy cô một cái.
Bất kể là cái ôm hôm ấy hay cái ôm của hiện tại, Đào Như Chi đều chẳng quen thuộc chút nào. Cô vốn chỉ là một mặt hồ phẳng lặng, vậy mà đôi tay vươn ra của Lâm Đường Quyên lại cứ làm mặt nước xao động.
Đấy, bà lại vỗ nhẹ lên lưng cô, thì thầm cam đoan: “Đợi dì về, dì dẫn con đi trị mụn lưng nhé.”
Đào Như Chi cứng ngắc gật đầu: “Vâng ạ.”
Cô chợt nhớ đến món quà đầu tiên mà Lâm Đường Quyên tặng mình. Cô đã cất nó đi, cho đến tận bây giờ vẫn chưa từng mở ra xem.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT