Chiều ngày 8 tháng 6, tiếng chuông báo kết thúc môn thi cuối cùng vang lên, Đào Như Chi buông bút, ngẩn người nhìn ra cửa sổ, đầu óc trống rỗng như bầu trời không gợn mây ngoài kia.
Kỳ thi đại học cuối cùng cũng đã kết thúc.
Cô hòa vào dòng người rời khỏi phòng thi, ghé qua nhà vệ sinh, trốn vào một góc nhỏ và khóc một trận thật đã.
Không phải vì cảm thấy mình làm bài không tốt. Ngược lại, cô thấy mình đã làm hết sức, thậm chí là lần phát huy tốt nhất từ trước đến nay.
Chính vì thế, cô lại càng muốn khóc hơn, khóc cho ba năm dài đằng đẵng đã luôn căng mình bước đi, như thể luôn giữ mình đi đúng theo vạch trắng trên vỉa hè, không cho phép bản thân bước lệch dù chỉ nửa phân. Dù không có luật lệ nào bắt buộc, không ai trách cứ nếu cô lỡ bước sang bên, nhưng Đào Như Chi luôn tin rằng chỉ có đi theo vạch ấy, cô mới có thể đi thẳng. Và thế là cô đã bước đi, nghiêm cẩn, bền bỉ, không một lần yếu đuối hay để lộ nỗi bất an, ngay cả trước mặt Đào Khang Sanh cũng vậy.
Còn trước mặt Lâm Diệu Viễn… có lẽ chỉ có thể xem là một tai nạn.
Cho tới tận bây giờ, Đào Như Chi vẫn không chắc đêm đó mình có thực sự say không. Sau khi say thì đã như thế nào? Hỏi Lâm Diệu Viễn, cậu lại cứ né tránh, chỉ bảo: “Cô không nhớ gì thật à? Tiếc ghê, cô bỏ lỡ màn trình diễn đỉnh cao của tôi rồi đấy.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play