Đoàn người áp giải Tạ Cẩn chỉ đến trước Thẩm Tầm khoảng hai canh giờ, giờ này hắn đã bị đưa vào đại lao của Hình Bộ. Thẩm Tầm không dừng lại nghỉ ngơi, lập tức đến thẳng Hình Bộ.
Kinh thành vẫn chưa có tuyết rơi, nhưng không khí đã lạnh buốt thấu xương. Cái lạnh nơi đây khác hẳn cái rét sắc bén ngoài Bắc địa — là một thứ lạnh âm u, len lỏi như rắn độc, chui vào tận xương tủy, lặng lẽ gặm nhấm, khiến lòng người cũng trở nên băng giá.
Dù có than lửa sưởi bên chân, tay ôm chén trà nóng, cũng không xua tan được cảm giác cơ thể như bị ngâm trong băng tuyết ấy.
Thẩm Tầm gắng gượng cơn buồn ngủ, ngồi đợi ở thính đường Hình Bộ suốt hơn hai canh giờ. Trà nàng đã uống đến mấy chén. Cuối cùng, người vào cung thỉnh chỉ đã trở về, nói Thái hậu đã đồng ý cho nàng xuống địa lao gặp mặt. Lúc ấy, nàng mới được dẫn đi.
Tạ Cẩn bị giam ở nơi sâu nhất trong địa lao — nơi chỉ dành cho trọng phạm. Không khí âm u, ẩm thấp, lạnh lẽo đến rợn người. Hai bên đường đi là những bó đuốc leo lét, đi mãi không hết. Đi đến mức chân nặng như chì, mỏi rã rời, Thẩm Tầm mới từ xa trông thấy một phòng giam nơi cuối hành lang, trong đó có bóng người ngồi dựa vào đống rơm rối bời — chính là Tạ Cẩn.
Chân nàng mềm nhũn, mấy ngày qua chỉ dựa vào một hơi gắng gượng mà sống. Giờ khắc này, hơi tàn ấy như thể rút hết khỏi thân thể. Mệt mỏi, lo lắng, đau lòng, tủi nhục… mọi cảm xúc trào dâng khiến nàng dừng bước, khom lưng chống tay vào vách tường để đứng vững.
“Ngài không sao chứ?” – viên ngục tốt bên cạnh vội vã hỏi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT