Tuyên Chiêu Đế hòa nhã mà nói:
“Việc ấy trẫm đã biết. Tân vương Phàn quốc mới lên ngôi, lân bang sai sứ sang chúc mừng, cũng không phải chuyện gì to tát. Giao hảo giữa các quốc gia, Phàn quốc hễ có biến động, chư bang đều đến, có gì lạ đâu? Triệu ái khanh cũng chớ trông gà hóa cuốc. Quân phí hao tổn, Bắc Cảnh Quân mùa xuân mới rồi đã bị cắt giảm một phen, nay quả thực chẳng thể tước bớt nữa. Tây cảnh đã vững, nếu lui về bốn vạn binh mã trấn Ngô Châu làm đồn điền, năm tới có thể tiết kiệm ba phần quân phí. Ý trẫm đã quyết, khanh không cần nói thêm.”
Thẩm Sí, Định Viễn hầu, trong lòng bất an, nhưng không có lý do gì vững chắc để khuyên can thánh thượng, bèn kín đáo đưa ánh mắt về phía Thẩm Tầm đang đứng không xa, ý mong nàng – người từng làm thống soái Tây Cảnh – đứng ra thuyết can.
Song Thẩm Tầm trầm mặc không nói một lời, khi hạ triều còn nhanh chân rời đi hơn ai hết, như thể trốn tránh.
Tất nhiên, cũng có người đuổi kịp.
Tạ Cẩn giục ngựa đuổi theo, cười nói:
“Chạy gấp như vậy làm chi? Ta cũng đâu có ăn thịt nàng.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT