Thẩm Tầm ngồi thẳng người, Tạ Cẩn kéo áo nàng khỏi bờ vai, chuyên tâm rắc thuốc lên vết thương. Chỉ trong chốc lát, băng gạc đã đắp xong, cánh tay nàng bị người phía sau nhẹ nhàng kéo khỏi tay áo, băng vải vòng qua dưới nách rồi cẩn thận buộc lại.
Xong xuôi, tay Tạ Cẩn vẫn chưa chịu rời đi, dịu dàng vuốt ve những vết sẹo cũ nơi lưng nàng. Những vết thương ấy sớm đã không còn đau, vậy mà lúc này lại bỗng trở nên mẫn cảm dưới bàn tay ấy.
“Đau không?” Giọng chàng khẽ nghèn nghẹn.
“Đau chứ, sao lại không đau?” Thẩm Tầm khẽ thổi mái tóc trước trán, hờ hững đáp.
“Biết đau thì ít đi tìm phiền toái.” Tạ Cẩn trách, rồi cẩn thận giúp nàng xỏ tay vào ống tay áo, chỉnh lại cổ áo ngay ngắn.
Thẩm Tầm buộc lại nút, miệng cất lời bịa: “Ráng chịu chút sẽ qua thôi. Khi còn nhỏ có vị hòa thượng đoán mệnh cho ta, nói rằng ta không thể sống quá bốn mươi. Nếu đã vậy, thừa lúc còn sống cứ quậy cho đã, cũng chẳng sao.”
Nói đoạn, phía sau không có động tĩnh, nàng quay đầu lại, liền thấy Tạ Cẩn đang nhíu mày, như đang phân định lời nàng là thật hay giả.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT