Sở Tu Yến cất lời tuyên chiến.
Sợi dây đằng dùng cái bộ não không hề tồn tại của nó để suy ngẫm.
Chỉ số thông minh -1-1-1, độ nhát gan +1+1+1.
Cuối cùng nó rút ra một kết luận.
‘Nguy hiểm! Chạy!’
Trong khoảnh khắc đó, Sở Tu Yến hoàn toàn không lường trước được rằng sợi dây đằng trông có vẻ siêu cấp đáng sợ kia lại quyết đoán đến thế, lập tức đoạn vĩ cầu sinh.
Những xúc tu rơi vào tay hắn và tên thủ lĩnh dị nhân sương xám lập tức đứt gãy, sợi dây đằng xanh đen vèo một cái biến mất vào khu rừng u tối, tẩu thoát nhanh như một cơn gió, chẳng còn chút khí thế hung ác nhe nanh múa vuốt như lúc trước.
Sở Tu Yến: “???”
“A a a a, đồ không có võ đức––”
Hắn vẫn còn đang nổi đóa, la lối om sòm rồi vọt tới.
Tốc độ di chuyển của dây đằng cực nhanh, không ít lần hắn suýt nữa mất dấu.
Nhưng vì hệ thống không có ở đây, hắn không cách nào phán đoán được chỉ số ô nhiễm là bao nhiêu, cũng không thể tính toán được mình có thể duy trì trạng thái sương xám trong bao lâu, nên chỉ đành dùng hai chân chạy như điên để đuổi theo.
Cơ mà có chút kỳ lạ, tại sao dây đằng không chui xuống lòng đất để tẩu thoát nhỉ?
Một tia nghi hoặc lóe lên trong đầu Sở Tu Yến.
Trong khu rừng âm u tĩnh mịch, một bóng đen lướt đi vun vút giữa các lùm cây, tốc độ cực nhanh, chỉ có thể thấy được tàn ảnh mơ hồ.
Ánh trăng xuyên qua kẽ lá, rắc xuống những vệt sáng lốm đốm, soi rõ khuôn mặt của bóng đen ấy.
Dị nhân của làng, Hắc Nha.
Lúc này bộ dạng của gã cực kỳ dữ tợn, tinh thể máu trên người lấp lánh thứ ánh sáng u ám, quỷ quyệt. Từ vai trái xuống đến eo bụng gã là một sợi dây đằng xanh đen gớm ghiếc đang ngọ nguậy, bộ rễ của nó cắm chặt vào huyết nhục, còn phần đỉnh của xúc tu thì vung vẩy kịch liệt trên không trung sau lưng gã dị nhân, vươn về phía xa xăm.
【Doanh trại của loài người có dị năng giả, ta không phải là đối thủ.】
“Chết tiệt! Đội ngũ này không phải chỉ có ba dị năng giả thôi sao? Thạch Cốt chẳng phải đã dụ cả ba tên đó đi rồi ư?!”
Hắc Nha nghiến răng ken két chất vấn.
Mấy giờ trước, gã đang đi tuần tra bên ngoài theo lệnh của thủ lĩnh thì bất ngờ gặp phải đợt phục kích của loài người đúng lúc mưa tên sáng rực trên trời. Tuy sau đó gã đã dùng những dị nhân khác làm mồi nhử để cùng Thạch Cốt chạy thoát thành công, nhưng gã không tài nào nuốt trôi cục tức này, bèn quyết định dung hợp với dị thực để đột kích doanh trại loài người trong đêm.
【Có lẽ còn sót lại một tên? Tóc đen, tính theo tuổi của loài người thì chắc khoảng mười tám, mười chín… Chết rồi! Sắp bị đuổi kịp rồi!】
“Vậy ngươi vứt quách mấy cái phân thân đó đi!”
Hắc Nha gầm lên, đáy mắt tràn ngập vẻ tàn độc.
Nếu không phải, nếu không phải gã bị trọng thương không thể chiến đấu ác liệt, thì đâu đến mức để cho cái con dị thực này phải do dự?
Dây đằng cũng bực bội: 【Biết thế ta đã chẳng nghe lời cái tên tóc xám… Hắc Nha! Hắn đến rồi!】
Giọng nói đột ngột cất cao vang lên trong đầu gã dị nhân, chấn cho đại não ong ong đau nhức.
Mắt Hắc Nha hằn lên tia máu, gã quay người lại, trên một chạc cây cách đó vài mét có một thiếu niên tóc đen đang ngồi xổm.
Hắn và thiếu niên kia chạm mắt nhau.
Trong phút chốc, kinh ngạc và giận dữ dâng lên trong lòng gã.
Con ngươi đỏ tươi, vùng cổ ẩn hiện tinh thể máu đỏ rực, khí tức quỷ dị lạnh lẽo, tất cả đều cho thấy thân phận của đối phương.
Là sinh vật giống gã, dị nhân!
Hơn nữa, gương mặt quen thuộc kia chính là “Hồ Già” cùng làng.
“Ngươi ở trong đoàn xe của con người… Ngươi đang bảo vệ con người?!”
Gã không dám tin mà lẩm bẩm, nhưng rất nhanh đã cười nhạo đầy khinh miệt, “Tuy không rõ vì sao ngươi lại ở doanh trại loài người, nhưng chỉ là một tên ngu xuẩn có chút thông minh vặt đã tự cho mình là mạnh mẽ, nếu không phải nể mặt thủ lĩnh, ngươi nghĩ mình có thể sống đến bây giờ sao?”
Thiếu niên tóc đen ngồi trên cây ngoáy ngoáy tai, “À, hình như có tiếng ruồi muỗi vo ve đâu đây, phiền thật.”
“Mà nói mới nhớ, dị nhân có thói quen ăn thịt lẫn nhau không nhỉ?”
Thiếu niên nắn cằm, ra chiều suy tư đánh giá Hắc Nha, nhưng rất nhanh lại như từ bỏ điều gì đó, thở dài: “Thôi bỏ đi, cảm giác sẽ bị chú mắng mất… Anh Hắc Nha, lâu rồi không gặp, em nhớ anh chết đi được!”
Hắc Nha điên tiết: “Mày đang coi thường tao đấy à?!”
Sở Tu Yến nhún vai: “Yên tâm đi anh Hắc Nha, tôi coi thường tất cả mọi dị nhân.”
“Đúng rồi, trước khi lao vào trận đánh nhàm chán, chúng ta hãy tổ chức một cuộc thi vật tay thân mật hữu nghị đi! Một ván định thắng bại. Thế nào?”
Hắn cong cong mắt, “Tiện thể nhắc luôn, anh biết đấy, tôi vật tay chưa bao giờ thua.”
Mây đen lững lờ trôi, che khuất vầng trăng, khu rừng chìm vào bóng tối. Trong không khí tĩnh lặng, Hắc Nha cười lạnh thủ thế chiến đấu, khinh miệt nói: “Chỉ là một tên quèn…”
Giọng gã đột ngột im bặt, hơi thở tức khắc trở nên dồn dập, nặng nề.
Chuyện gì thế này? Tại sao cơ thể đột nhiên không cử động được?
Là vì bị thương quá nặng sao?
Không, khoan đã.
Cảm giác này! Cảm giác này––
Đồng tử Hắc Nha co giật, nỗi kinh hoàng ập xuống tâm trí.
Không ổn! Không ổn!
Tại sao tứ phía đều truyền đến hơi thở nguy hiểm, tại sao bản năng lại mách bảo gã… rằng lúc này gã căn bản không thể thắng được đối phương!
Cái tên “Hồ Già” này… chẳng lẽ không phải chỉ là một tân binh dựa vào chút thông minh vặt, hơi lợi hại một chút đã dám vênh váo khắp nơi hay sao?
Cho đến tận bây giờ, Hắc Nha vẫn cho rằng lần vật tay trước sở dĩ gã bị thiếu niên đá bay là do bản thân đã quá khinh địch.
Tiếng gió bỗng im bặt.
Một đôi mắt đỏ rực thoáng chốc đã ở ngay trước mặt.
“Bắt được anh rồi nhé~”
Thiếu niên tóc đen vừa nói vừa túm chặt tay phải của Hắc Nha, ra vẻ dùng sức.
“Cuộc thi vật tay chính thức bắt đầu! Tốc chiến tốc thắng nào! Ba, hai, một!”
Đồng tử Hắc Nha co rút lại, tiếng xương tay gãy vụn khiến da đầu tê dại vang lên, nhưng cơ thể gã vẫn không chịu sự khống chế, như thể bị một áp lực kinh hoàng nào đó đè chặt, không thể động đậy.
Vút!
Tiếng rít chói tai vang lên, sợi dây đằng xanh đen hóa thành lưỡi dao sắc bén tấn công về phía thiếu niên tóc đen vừa kịp nghiêng đầu, để lại một vết thương trên má hắn. Máu từ từ chảy xuống rồi đông lại thành tinh thể máu, dính chặt trên mặt, tựa như một chiếc mặt nạ quỷ dị.
“Thế thân à? Giỏi thật đấy.”
“Tôi cũng có nhé?”
Thiếu niên cười một cách đầy ẩn ý.
Giây tiếp theo, trong ánh mắt kinh hoàng của Hắc Nha, một đám sương xám tỏa ra khí tức chết chóc ngưng tụ thành hình trên không trung, sau đó một bàn tay khổng lồ từ trong màn sương vươn ra, siết mạnh lấy đầu gã.
Tuyệt vọng và sợ hãi cận kề cái chết khiến gã điên cuồng giãy giụa.
Sợi dây đằng sau lưng gã quằn quại định tấn công, nhưng lại bị một bàn tay khác thò ra từ đám sương xám tóm chặt.
“Mà này, từ nãy đến giờ anh Hắc Nha lạnh lùng quá đấy, em nói nhiều như vậy mà sao anh không đáp lại một câu? Buồn ghê…”
Toàn thân Hắc Nha như muốn nổ tung, gã có cử động được đâu!!
Tầm mắt gã mờ mịt, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy gương mặt tươi cười không chút u ám của thiếu niên kia, nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời, nhưng trên mặt lại vương vãi máu tươi, sự tương phản mãnh liệt ấy khiến người ta gần như tê dại da đầu.
Rõ ràng trông giống như dị nhân, nhưng cảm giác mà gã nhận được lại tràn đầy sự khó chịu… như một con quái vật khoác lên mình lớp da của đồng loại, không thể lý giải, không thể tưởng tượng.
Vào khoảnh khắc này, Hắc Nha cuối cùng cũng nhớ lại nỗi kinh hoàng khi còn là con người, lần đầu tiên nhìn thấy một dị nhân toàn thân là tinh thể máu đang cắn nuốt thịt người dưới màn đêm.
Đôi mắt đỏ rực kia sẽ mang đến máu tươi và cái chết.
Thiếu niên này… sẽ mang đến cho mảnh đất này vô số nỗi sợ hãi và tuyệt vọng, hơn nữa còn lấy đó làm niềm vui.
Đây là một con quái vật đã học được cách ngụy trang, nhưng lại tàn bạo và đáng sợ hơn dị nhân gấp bội phần!
Nhận ra điều này, Hắc Nha cuối cùng cũng khó khăn thốt ra tiếng hét khản đặc từ cổ họng:
“Cứu mạng––”
Sở Tu Yến kinh ngạc túm cổ áo Hắc Nha lắc điên cuồng: “Khoan đã, sao lại là anh cầu cứu! Như vậy không phải làm tôi trông giống như một siêu phản diện à? Mau xin lỗi tôi ngay!!”
Cùng lúc đó, khi tiếng hét của Hắc Nha xé toạc màn đêm, đội ngũ ở một khu vực khác trong rừng cây đều đồng loạt cảnh giác.
“Là động tĩnh từ phía doanh trại! Bị tấn công sao?”
Thủ lĩnh khu tụ cư Hôi Thạch một chân đạp lên lưng xác dị nhân, rút thanh khoảnh kiếm dài gần hai mét ra, thuận tay vén một lọn tóc dài, nhíu mày.
“Có lão già Hắc Thạch ở đó mà vẫn xảy ra chuyện được à?”
Cách đó không xa, Trương Thuần đang ngồi xổm trên đất, đăm chiêu nhìn một xác dị nhân khác trước mặt, gương mặt đó chính là của Hắc Nha.
“Đây chỉ là giả thôi.” Trương Thuần đứng dậy, đút tay vào túi, vẻ mặt uể oải, “Là dương đông kích tây, vậy mà cũng biết dùng não rồi, lạ thật.”
“À đúng rồi, lão già hình như bị táo bón. Vì ngồi xổm lâu quá nên chân tê, ngã chỏng vó ra đất, giờ vẫn chưa dậy được.”
Thủ lĩnh Hôi Thạch lộ vẻ chán ghét, “Lão già đó… Thôi, không nhắc đến nữa. Chúng ta mau về thôi, rốt cuộc là thằng ngu nào dám rời khỏi chiếc xe có lá chắn phòng hộ!”
“A a, để tôi xem tình hình trước đã.”
Trương Thuần nói: “Đừng lo, chỗ này cũng trong phạm vi trăm dặm, vẫn nằm trong tầm tấn công của tôi.”
Nói rồi, “tầm nhìn” của y nhanh chóng di chuyển về phía xa, chỉ trong nháy mắt đã đến được vị trí của doanh trại.
Mặt đất ở doanh trại chi chít hố sâu, cây cối xung quanh gãy đổ, ngổn ngang bừa bộn, một mớ hỗn độn, rõ ràng vừa mới xảy ra một trận chiến kịch liệt.
Tuy nhiên, đoàn xe vẫn đỗ tại chỗ, không có thương vong.
Cũng không có vết máu nào còn sót lại.
Vậy thì, tiếng hét kia từ đâu mà ra?
“Tầm nhìn” tiếp tục lướt đi xa hơn.
Rất nhanh, y đã tìm ra nguyên nhân.
Trong khu rừng u tối, ánh trăng sáng tỏ rải xuống những vệt sáng nhàn nhạt, thiếu niên tóc đen quay lưng về phía “tầm nhìn”, dường như đang kéo thứ gì đó, miệng còn ngân nga một khúc ca.
Trương Thuần có chút tò mò, bèn đổi hướng để nhìn kỹ hơn.
Sau đó, y chết lặng tại chỗ.
Một khối thi thể không đầu cực kỳ thê thảm nằm trên mặt đất, thiếu niên tóc đen người đầy máu một chân đạp lên lưng cái xác, trong tay nắm chặt một sợi dây đằng xanh đen cắm trong cơ thể thi thể, tươi cười rạng rỡ, vui vẻ ra sức kéo––
“Nhổ củ cải, nhổ củ cải, hì hục hì hục nhổ củ cải…”
Động tác cực kỳ có nhịp điệu, rất có quy luật, rất có tinh thần! Tràn đầy sức sống phơi phới!
Thế nhưng sợi dây đằng xanh đen bị nhổ lên lại vô cùng hoảng sợ, điên cuồng thét lên: “Cứu mạng a a a––”
Tiếng thét chói tai trong không gian tĩnh mịch này đặc biệt rợn người.
Một con chuột có đôi mắt đỏ rực vô tình bước vào khu vực có bầu không khí quỷ dị này, thấy cảnh nhổ củ cải dưới ánh trăng, lập tức hoảng sợ chạy thục mạng theo đường cũ.
Như thể gặp phải ma.
Trương Thuần: “…”
Y nhắm chặt mắt lại.
Thủ lĩnh Hôi Thạch bên cạnh vội hỏi: “Doanh trại rốt cuộc bị làm sao vậy? Sao tiếng hét cứ từng chập từng chập thế?”
“À, cái đó…”
Trương Thuần khó khăn nói: “Mọi người… đang chơi trò chơi.”
“?”
“Đừng hỏi.”
Y nặng nề nói: “Nhìn thêm mấy lần nữa, tôi sợ tối nay sẽ gặp ác mộng mất.”
Cùng lúc đó, trên sườn núi cách đó không xa.
“Vậy mà thật sự xuất hiện.”
Một giọng nói thờ ơ vang lên từ trên một cái cây cao vài mét.
“Trong truyền thuyết, thiếu niên đồng thời sở hữu trái tim của con người và dòng máu của dị nhân, sẽ chấm dứt nỗi thống khổ và bất hạnh của thời đại này.”
“Nhưng kẻ đẩy thế giới này đến chỗ hủy diệt, là con người hay là dị nhân đây?”
“Sự xuất hiện của tinh thể máu, rốt cuộc là sự cứu rỗi hay là tai ương?”
“Chẳng ai có thể chứng minh con đường mình đang đi sẽ dẫn đến điểm cuối chính xác.”
“Ngươi nói có đúng không?”
“––Người Bất Tử, Phàn Di.”
Một bóng người từ từ leo lên sườn núi, đứng dưới gốc cây, mái tóc màu xám bị gió nhẹ thổi bay, để lộ đôi mắt lạnh lùng.
“Kẻ chiến thắng cuối cùng là con người hay dị nhân, đều không liên quan đến ta. Điều ta cầu chỉ có một.”
Phàn Di đưa tay vuốt vệt hằn đỏ tươi trên cổ, trong đầu hiện lên cảnh tượng tử vong mấy giờ trước, đôi mắt đỏ rực của thiếu niên và nụ cười rạng rỡ của hắn.
“…Một câu trả lời. Ta cần một câu trả lời.”
“Chỉ có 【quái vật】 mới có thể cho ta câu trả lời.”
“Cho nên,”
Lời nói của gã đột ngột trở nên sắc lạnh, ánh mắt chứa đầy sát khí phóng lên ngọn cây.
“Nếu các ngươi, lũ 【Chó Hoang】, dám ra tay với hắn, ta sẽ không từ thủ đoạn mà giết sạch các ngươi.”
Hồi lâu sau, một tiếng cười nhẹ truyền đến từ phía trên.
“Quá ngạo mạn rồi, Phàn Di. Ngươi đã không còn kẻ đi theo, còn chúng ta thì trải rộng khắp đại lục. Lũ Chó Hoang lang thang không nơi nào không có, nanh vuốt của chúng đã kề sát trái tim các ngươi rồi!”
“Nếu ngươi muốn hắn, chúng ta sẽ cướp hắn về. Nếu ngươi muốn một câu trả lời, chúng ta càng muốn dẫm nát hy vọng của ngươi!”
“Hỡi Người Bất Tử, hãy tiếp tục lang thang cô độc trong thế giới tuyệt vọng này đi!”
“Ha! Ha! Ha! Ha!”
Cơn gió mạnh chợt nổi lên, lá khô và cỏ úa bị cuốn lên không trung, rồi đột ngột ngừng lại.
Một giọng nói vang lên từ trong lòng đất.
【Có bản lĩnh thì đến cướp thử xem.】
Trời dần sáng.
Ngồi bên đống lửa, Trương Thuần thở dài thườn thượt.
Lão chú mặt sẹo đi đi lại lại đầy sốt ruột, “Thủ lĩnh, cái thằng nhóc tóc đen đó vẫn chưa về! Trời sáng cả rồi!”
Trương Thuần ôm đầu, cả người rũ rượi.
“Thủ lĩnh!”
“Leader! Em về rồi đây––”
Trương Thuần đau khổ nhắm mắt.
Lão chú mặt sẹo mừng rỡ quay đầu, nhưng rất nhanh biểu cảm lại trở về vẻ lạnh lùng, nói: “Thằng nhóc, cậu có biết một mình ở bên ngoài nguy hiểm thế nào không? Cho dù cậu rất lợi hại, nhưng tai nạn bất ngờ thì không… đâu… không…”
Lão ngây người.
Thiếu niên tóc đen chui ra từ trong rừng cây, người đầy máu, vẫy tay thật cao, mặt mày tươi cười rạng rỡ. Nhưng trong tay hắn lại lôi một sợi dây đằng màu xanh đậm dữ tợn, đầu kia của sợi dây nối với một cái xác không đầu thê thảm, bị kéo lê một đường, để lại vệt máu ngoằn ngoèo, cực kỳ rợn người.
Chú mặt sẹo biểu cảm trống rỗng, cứng đờ cổ nhìn về phía Trương Thuần.
Trương Thuần nhắm mắt: “Tôi không muốn tối nay gặp ác mộng. Lão Vương, ông ra ứng phó đi.”
Chú mặt sẹo hoàn hồn: “Không, cái này… Tôi phải đáp lại thế nào?”
“Khen nó vài câu, rồi dỗ nó vứt hai cái thứ đó đi là được.”
Chú mặt sẹo khó khăn đối mặt với thiếu niên tóc đen, môi mấp máy, mở miệng: “Cái đó…”
“Hey, chú mặt sẹo! High five, high five! Yeah!”
Chú mặt sẹo theo bản năng giơ tay lên, thiếu niên đang đi tới không hề đổi bước, vui vẻ đập vào lòng bàn tay chú một cái “bốp” giòn tan, rồi lướt qua, đi về phía Trương Thuần ở đằng sau.
“Chú ơi chú ơi, xem con mang về cái gì này~ Là quà đó! Một sợi dây đằng biết nói! Siêu thú vị luôn~ Mang về nuôi đi! Tuy bộ rễ của nó mọc ra một quả trái cây kỳ lạ, nhưng trồng xuống đất là được mà, cũng có gì to tát đâu…”
Trương Thuần cuối cùng không nhịn được nữa: “Trái cây cái gì mà trái cây, đó rõ ràng là một cái xác chết! Lại còn không có đầu! Trồng cái thứ đó xuống đất tôi lại càng gặp ác mộng a a a a a!! Vứt đi! Mau vứt nó đi! Đừng có cái thứ của nợ nào cũng nhặt về nhà chứ––”
Sở Tu Yến: “Chú nói gì thế! Xác chết gì chứ, đây rõ ràng là trái cây! Là quả mà dây đằng cực khổ kiếm dinh dưỡng để nuôi lớn đó, mau xin lỗi trái cây đi, đồ nhát gan!”
Trương Thuần: “Cậu nói ai là đồ nhát gan hả?!”
Cuối cùng vẫn phải vứt đi.
Sở Tu Yến lấy áo khoác trùm lên đầu, nằm trên nóc xe, giống như một cái xác không còn sinh khí.
Cho đến khi đoàn xe đến khu tụ cư Hoàng Thạch, hắn cũng không hề nhúc nhích.
Cuối cùng vẫn là Trương Thuần phải đá hắn xuống.
“Vừa phải thôi nhé, tôi sẽ ra tay thật đấy.”
Sở Tu Yến: “Chú ra chân rồi còn gì.”
Hắn xoa xoa cái mông bị ngã đau, đứng dậy nhìn về phía khu tụ cư cách đó không xa.
Gần đó là những ngọn núi cao trập trùng, khu tụ cư được xây dựng giữa các ngọn núi, giống như một ngôi làng nhỏ, dòng suối trong vắt phát ra tiếng róc rách leng keng, khuôn mặt ai nấy đều tràn ngập nụ cười.
Bây giờ là mùa thu, rau quả ngoài làng mọc rất tốt, là một mùa bội thu, có những đứa trẻ đang vây quanh gốc cây nô đùa.
Sở Tu Yến nhìn một hồi rồi nói: “Chú, chú bảo vệ họ rất tốt.”
Trương Thuần gãi gãi đầu, “Cũng tàm tạm thôi.”
Sở Tu Yến nhìn y, đột nhiên ngân nga một khúc ca chẳng thành điệu.
“Trên núi cao cao có một ngôi làng hạnh phúc, trong làng hạnh phúc có những con người nhỏ bé, những con người nhỏ bé có một–– ông chú gan siêu nhỏ lại còn cực kỳ sợ ma––”
Hắn cất bước chạy về phía làng, nhưng cách đó vài mét thì bị một ụ đất đột ngột nổi lên làm vấp ngã, phát ra một tiếng kêu đau.
Trương Thuần từ bên cạnh chậm rãi đi qua, “Đã nói rồi, tôi là dị năng giả hệ Thổ.”
“Còn nữa, tôi mới 28 thôi, cứ chú chú bác bác tôi đã nhịn cậu lâu lắm rồi. Gọi là anh cho tôi, thằng nhóc khốn kiếp.”